Trong lúc ngủ đột phá bình cảnh, việc này không phải không có, nhưng ai cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
Chấn động linh khí của lần đột phá đạo bình cảnh thứ ba kịch liệt hơn hai lần trước rất nhiều, gió nhẹ đã thổi hơn nửa canh giờ, linh khí trên đảo dường như đều tập trung bên người Kỉ Đồng Chu, óng ánh liên tục, giống như là ánh sáng bình thường.
Đột phá đạo bình cảnh thứ ba, nghĩa là có tư cách trở thành thân truyền đệ tử, mới có thể tu tập ngũ hành phối hợp cao đẳng tiên pháp, ở trong môn phái tu hành, qua ba đạo bình cảnh mới được tính là chân chính bước vào tiên môn, chân chính cảm nhận được sự huyền diệu, thâm thúy của cao đẳng tiên pháp.
Tiểu Vương gia này không biết gặp vận may gì mà có thể đột phá bình cảnh trong lúc ngủ.
Diệp Diệp thấy hắn tuy rằng đang ngủ, nhưng vẻ mặt lại biến hóa muôn vàn, khi thì bi thương, khi thì u ám, hắn không khỏi thầm kinh hãi.
Tuy rằng Kỉ Đồng Chu chưa nói chính mình đã trải qua những gì trong ảo giác, nhưng cũng có thể đoán được bảy, tám phần, đương nhiên là có liên quan đến Việt Quốc và Long Danh Tọa dựa vào thái độ của hắn, việc này chỉ sợ vẫn là tâm bệnh của Kỉ Đồng Chu.
Kỉ Đồng Chu khác với hắn, Cao Lư Quốc bị diệt, hắn mới sáu bảy tuổi, còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau đó lại gặp được Bách Lí tỷ muội, vào Thư Viện, đến tiên môn phái, một đường mưa thuận gió hoà, qua nhiều năm như vậy, từ đứa nhỏ trở thành người lớn, hận ý trong đáy lòng hắn đã sớm phai nhạt rồi.
Kỉ Đồng Chu vẫn luông sống trong sung sướng, hiện giờ vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nếu Việt Quốc thật sự xảy chuyện gì, hắn nhất định sẽ phát điên, cho dù biết rõ trong ảo giác tất cả đều là hư ảo, tiểu Vương gia xuôi gió xuôi nước chưa bao giờ chân chính nếm qua đau khổ này chỉ sợ cũng chậm chạp không thể giải thoát. Đặc biệt người này nhìn qua tuy qua loa thẳng thắn, nhưng nội tâm không được cứng rắn, không thể chịu được áp lực. Trong mấy người bọn họ, ảo giác ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất.
Bách Lí Ca Lâm bỗng nhiên thở dài: “Nếu sau khi hắn tỉnh lại làm ầm lên thì phải làm sao? Chúng ta cùng ngăn hắn sao? Nhưng cũng chẳng có người nào ngăn nổi hắn, nếu không bây giờ trói hắn lại là được rồi.”
“Làm càn.” Diệp Diệp trừng mắt nhìn nàng một cái, “Mấy ngày này chúng ta nghỉ ở đây đi, Lê Phi dựng một cái tường hành Thổ thật chắc chắn đi, như vậy sau khi hắn tỉnh nếu lại ầm ĩ nữa, chúng ta cũng có thể nhận ra.”
Kỉ Đồng Chu lại quanh quẩn một mình trên cánh đồng tuyết, cô đơn một mình, không còn chỗ nào để đi.
Quốc diệt, người mất. Muốn báo thù, có tâm nhưng vô lực; muốn tìm người, thiên hạ to lớn, ngàn sơn biển mây, có thể tìm được ở đâu đây?
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới quãng thời gian ở Thư Viện thật lâu trước kia, trong lòng hắn tràn đầy mong chờ đi tìm Huyền Sơn Tử tiền bối, ngài ấy lại nhìn hắn lắc đầu: “Tính ngươi mãnh liệt như lửa, là người đa tình, không vào được huyền môn của ta. Người vào huyền môn của ta, đều là những người có thể vượt qua nỗi mê hoặc của d.ục vọng, mà ngươi, không không thể làm được.”
Lúc ấy hắn cực kỳ kinh ngạc và ủy khuất: “Đa, đa tình? Nhưng, ta còn chẳng biết tình tình ái ái là cái gì cả......”
“Một chữ tình, đâu chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ? Tất cả các loại ân oán tình thù, hồng trần vạn trượng, tâm hoả nan diệt, ngươi là người đã là người nhập thế, không phải là người dễ dàng thoát ra. Vào Hoa Môn đi, Tinh Chính Quán Hoa Môn là nơi thích hợp nhất với ngươi.”
Mà hiện giờ, hắn nhớ lại mấy chữ “Hồng trần vạn trượng, tâm hoả nan diệt”, đúng là rất mô hồ hỗn loạn. Nhìn trời đất mênh mông, sấm chớp mù mịt, mấy đám mây bạc cùng sương mù dày đặc, hắn đã mất đi tất cả nhưng lòng vẫn không nguôi.
Từ phía xa xa, dường như có âm thanh đang nói, tất cả những thứ này đều là hư ảo, không có thật, Kỉ Đồng Chu bỗng nhiên cất tiếng cười to, là thật thì làm sao? Là giả thì lại như thế nào? Những điều này đã in sâu vào tâm trí hắn, lặp đi lặp lại, như si như cuồng, tất cả dục niệm hắn cuồng dã đang ngủ say trong đáy lòng hắn đều vì cơn ác mộng này mà tỉnh dậy, quyến luyến giang sơn rông lớn, quyến luyến mỹ nhân như ngọc, cảm giác quyến luyến như mộng như rượu kia khiến người khác mỗi ngày đứng ngồi không yên.
Hắn đạt được rất nhiều điều, không bao giờ có thể quay lại làm người ngay cả mình muốn gì còn không biết như trước kia nữa.
Kỉ Đồng Chu thở dài một tiếng, chắp tay nhìn ra xa, tuyết bay mờ mịt trong nháy mắt biến mất, trước mắt là hàng ngàn hòn đảo nổi, cũng là Sồ Phượng Thư Viện trong kí ức, trên vách tường của đệ tử phòng những cây dây leo như rắn mà uốn lượn leo trèo dày đặc, hoa tử đằng rơi xuống từng đợt từng đợt, nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ có hai màu đen và trắng.
Hắn chậm rãi đi dọc theo vách tường bên ngoài đệ tử phòng về phía trước. Đến một cửa viện quen thuộc, trên cửa còn khắc số “Bảy, tám, chín.” Hắn chăm chú nhìn mấy Gian Phòng Kỳ Lân, Gian Phòng Ngàn Hương, Gian Phòng Tĩnh Huyền đã rất nhiều năm không thấy, trong lòng bỗng ấm áp hiếm thấy.
Đưa tay đẩy cửa viện ra, đã thấy một tiểu cô nương mặc để tử phục đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn mấy dây leo tươi tốt này, nghe thấy hắn mở cửa, nàng nhanh chóng xoay người lại, bím tóc dày và dài xinh đẹp, ngũ quan bình thường, hai mắt sáng ngời như sao.
Tất cả màu sắc bắt đầu lan ra từ nơi nàng đứng, trong nháy tràn đầy thế giới chỉ có hai màu trắng đen đơn độc này, nàng cau mày, không hề dịu dàng mà nhìn hắn, lại giống như một nam nhân thô lỗ đập một cái vào vai hắn: “Không phải nói bốn người cùng nhau chép sách sao? Ngươi chạy đi đâu?”
Kỉ Đồng Chu thấy hai màu trắng đen trong mắt nàng, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên dâng trào, phía sau lại có người gọi hắn: “Đồng Chu”
Hắn quay đầu lại, Diệp Diệp, Bách Lí Ca Lâm, Bách Lí Xướng Nguyệt, Lôi Tu Viễn...... Tất cả bạn bè cùng đối thủ của hắn đều ở đây, đều vẫn là những đứa nhỏ ngây ngô, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt hắn, thế giới nhiều màu sắc, vô ưu vô lự như vậy, thật tươi đẹp. Khi hắn vẫn chưa quen bọn họ, cuộc sống của hắn nhàm chán biết bao, ngàn loại màu sắc này, đều là sau khi quen bọn họ mới có.
Mà người đầu tiên mang lại cho hắn tất cả những điều này, chính là Khương Lê Phi.
Nếu hắn ở Lục Công trấn không khiêu khích nàng, hắn sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác có bạn bè là như thế nào, màu sắc xinh đẹp trong sinh mệnh này của hắn, là nàng mang đến.
Kỉ Đồng Chu chợt mở mắt ra. Lại thấy bầu trời tối đen u ám, một khoảng trời xanh trong nơi cuối chân trời, đã là tờ mờ sáng, mọi thứ đều im lặng, chỉ còn tiếng hít thở nối tiếp nhau.
Hắn chậm rãi đứng dậy, im lặng nhìn quanh, mấy người Diệp Diệp đang nghiêng ngả nằm trên đất ngủ say cách mình không xa, ngoại trừ ẩn nấp tiên pháp và Tường Đồng Thuật, còn có bức tường hành Thổ trong suốt đặt xung quanh, đại khái là sợ sau khi hắn tỉnh lại chạy đi.
Dưới người Lê Phi lót áo khoác của đệ tử phục, nghiêng mình cuộn lại, sau lưng tóc dài rối tung, đang ngủ say.
Kỉ Đồng Chu không kìm lòng được mà đi về phía nàng ngôi bên cạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng.
Trong lúc Lê Phi đang ngủ say, cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt thấy bên người có bóng người đang ngồi, lập tức cả kinh há miệng muốn kêu lên.
Một bàn tay bỗng nhiên bịt kín miệng của nàng, hắn lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần lên tiếng, Lê Phi lúc này mới phát hiện người này đúng là Kỉ Đồng Chu, hắn vậy mà tỉnh rồi! Hắn tính ra đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đó! Ai cũng không ngờ hắn lại có thể ngủ lâu như vậy, Diệp Diệp mở y phục hắn ra, miệng vết thương sớm đã khỏi hẳn, nàng cũng đã thử kỳ kinh bát mạch của hắn, tất cả đều bình thường, nhưng hắn vẫn ngủ không tỉnh, thậm chí có có đánh hắn, gọi hắn, hắn cũng hoàn toàn không có phản ứng, không biết vì lý do gì.
Nàng ngôi xuông, nhìn xung quanh, những người khác còn đang ngủ say, chân của Bách Lí Ca Lâm đặt trên bụng Lục Ly, mọi người không dám rời đi, toàn bộ đều canh giữ ở bên này.
“Ngươi tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Lê Phi hạ giọng hỏi, người đột phá đạo bình cảnh thứ ba sau đó lại ngủ ba ngày ba đêm, không biết có xảy ra vấn đề gì hay không.
Kỉ Đồng Chu cười nhạt với nàng, lại không nói chuyện.
Trong lòng Lê Phi kinh ngạc, cẩn thận đánh giá hắn, vẻ mặt hắn giờ phút này thật xa lạ, cũng thật bình tĩnh, loại bình tĩnh này không giống như trước kia, nàng không thể nói được có cái gì khác, nhưng vẻ mặt như vậy khiến hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, cũng kìm nén rất nhiều.
“Kỉ Đồng Chu?” Nàng nhẹ giọng nghi hoặc gọi hắn.
Kỉ Đồng Chu vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như ma trơi không hề cất giấu, lại khiến ca người nàng không thoải mái như trước. Hắn bỗng nhiên cầm tay nàng, vén tay áo lên cúi đầu nhìn thoáng qua, cổ tay nàng mềm mại bóng loáng, không hề lưu lại vết sẹo nào.
Chẳng lẽ hắn lại muốn cắn nữa?! Lê Phi dùng sức rụt tay về, Kỉ Đồng Chu đặt tay trên vai nàng, cười cười, có vẻ có chút buồn rầu: “Sợ cái gì?”
Dứt lời, hắn đứng lên, như là không hề quen thuộc với nơi này, nhìn xung quanh một vòng. Bỗng nhiên, hắn cười một tiếng, nhìn tia nắng ban mai chỉnh lại thắt lưng, lại ngáp một tiếng thật lớn, những người khác đều bị hắn đánh thức, trợn mắt mờ mịt nhìn hắn, ai cũng cả buổi mới phản ứng lại.
Diệp Diệp bật người đứng dậy, vội la lên: “Đồng Chu?”
Kỉ Đồng Chu vuốt vuốt lại mái tóc rối tung rối mù, quay đầu lại cười. Thấy mọi người đang ngây ngốc mà trừng mắt nhình mình, hắn nhướn mày, ngữ khí ngang ngược của Vương gia đã trở lại: “Cảm giác đột phá đạo bình cảnh thứ ba thật tốt.”
Hắn đắc ý nhìn Lôi Tu Viễn, Lôi Tu Viễn lãnh đạm dời tầm mắt đi, ngáp một cái lại nằm trờ về, hắn còn chưa ngủ đã nữa.
Mọi người thấy hắn tỉnh không hề nổi điên nữa, ai cũng nhẹ nhàng thở ra, không ai muốn nhắc lại ảo giác để k.ích thích hắn làm gì, Bách Lí Ca Lâm chỉ vào hắn cười ha ha: “Kỉ Đồng Chu, ngươi nên tắm rửa thật sạch đi! Làm gì có Vương gia nào lôi thôi như vậy? Bẩn quá đi thôi.”
Sau khi hắn bị thương vẫn luôn ngủ đến bây giờ, trên người vẫn luôn dính đầy vết máu và bụi đất, trên mặt cũng cực kì bẩn, không hề giống dáng vẻ của Vương gia thích sạch sẽ kia chút nào.
Lê Phi ném cây lược gỗ cho hắn: “Này, cho ngươi mượn.”
Kỉ Đồng Chu đưa tay tiếp được cây lược gỗ, cây lược này không phải là cực kì tinh xảo gì, nhìn qua đã dùng rất nhiều lần rồi, hoa văn khắc phía trên đã mờ dần rồi. Hắn dùng đầu ngón tay tỉ mỉ vu.ốt ve hoa văn này, sau đó lại gẩy gẩy răng lược, cuối cùng lại không nói một lời bỏ vào tay áo.
Lê Phi lại nói: “Dùng xong mau trả cho ta, ta cũng cần phải dùng nữa!”
Hắn dường như không hề nghe thấy, đi thẳng về phía xa.
Thời điểm tiểu Vương gia tươi tỉnh quay lại, Lê Phi đợi nửa ngày cũng không thấy hắn trả lược cho mình, nàng đành phải cuộn tóc đi tìm hắn: “Lược của ta đâu?”
Kỉ Đồng Chu giương mày lên: “Ta không cẩn thận làm gãy, ném xuống biển rồi.”
Ném, ném đi rồi?! Lê Phi ngẩn người: “Ngươi làm sao có thể tùy tiện ném đồ người khác đi như vậy?”
Kỉ Đồng Chu cười cười: “Không cần tức giận, quay về ta mua một cái khác đền cho ngươi là được.”
Quả nhiên vẫn là Vương gia tính khí nóng nảy lại ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh kia, Lê Phi không hiểu tại sao lại muốn cười, hơn nữa nàng còn thật sự cười, vỗ vỗ bả vai hắn giống nam nhân: “Kỉ Đồng Chu như vậy vẫn là thuận mắt hơn.”
Kỉ Đồng Chu đột nhiên cầm một lọn tóc dài của nàng lên, sau đó lại nhẹ nhàng buông ra, thấp giọng nói: “Ngươi là nữ nhân, lần sau đừng dùng thái độ khinh suất như vậy mà vỗ vai người khác nữa.”