Lúc này mấy người Long Danh Tọa đã nhận ra đệ tử phục trên người Lôi Tu Viễn và Lê Phi là của Vô Nguyệt Đình, tuổi của hai người bọn họ cũng không lớn, chứng tỏ là thiên tài trẻ tuổi, trưởng lão trong môn phái nhất định là cực kỳ coi trọng, ở trong này đá chọi đá cũng chẳng được lợi gì.
Một đệ tử lớn tuổi nhất trầm giọng nói: “Lần thí luyện này vừa mới bắt đầu thôi, hươu chết vào tay ai cũng chưa biết được! Chư vị tốt nhất là nên cẩn thận chút! Phải biết rằng tiên pháp không có mắt!”
Dứt lời tất cả đều xoay người bay đi, đi khỏi cũng cực kỳ nhanh chóng.
Bách Lí Ca Lâm còn đang giận dữ: “Ý của bọn họ là gì? Uy hiếp chúng ta? Hay là đang tính toán thời cơ để đánh lén?! Ta đã sớm biết Long Danh Tọa chẳng có cái gì tốt! Chỉ luyện mấy cái pháp bảo mà còn muốn xưng bá thiên hạ!”
Thương thế của Yến Phi lúc này đã khỏi hẳn, tâm tình kích động cũng dần lắng xuống. Vẻ mặt nàng cực kì cảm kích, đứng dậy hai tay cung kính dâng Yêu Chu Quả lên, thấp giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của chư vị, mới vừa rồi ta xúc động phẫn nộ nên nói nhiều lời khó nghe, xin đừng trách. Trái Yêu Chu Quả này ít nhiều gì cũng nhờ sư đệ Sơn phái đoạt về, ta không thể báo đáp, nguyện ý tặng nó cho hai vị bằng hữu Sơn phái.”
Lục Ly hòa nhã nói: “Ngươi không bằng gia nhập chúng ta, còn có thể tiện đường tìm kiếm sư tỷ ngươi, Yêu Chu Quả tự mình giữ là được rồi.”
Yến Phi tất nhiên là cảm kích vô tận, bỗng nhiên đứng dậy ôm lấy Lục Ly, hôn lên khuôn mặt kinh ngạc của hắn hai cái, sau đó lại xoay người ôm lấy vẻ mặt đang bất ngờ của Bách Lí Ca Lâm, cũng hôn hai cái, Lê Phi cũng bị nàng nhiệt tình ôm rồi hung hăng hôn lên mặt hai cái, Yến Phi vừa muốn đi đến ôm Lôi Tu Viễn, hắn chỉ cười rồi lui một bước, lắc đầu, khéo léo từ chối.
Yến Phi hì hì cười, cũng không để ý: “Bằng hữu Sơn phái quả nhiên thẹn thùng.” Dứt lời, nàng ôm quyền khom người, hành lễ bày tỏ lòng biết ơn.
Lê Phi vuốt vuốt phần má bị hôn, thì thào: “Ta là lần đầu tiên bị con gái hôn….”
Bách Lí Ca Lâm cười nói: “Ta cũng vậy. Lê Phi, chẳng lẽ ngươi bị đứa con trai nào hôn rồi sao? Ai? Lôi Tu Viễn hả?”
Chủ đề này làm sao lại quay về rồi! Mặt Lê Phi lập tức đỏ lên, cực kỳ chột dạ, lại muốn giả vờ như chẳng có chuyện gì, giấu đầu hở đuôi mà biện giải: “Ngươi đừng nói lung tung! Ta cùng Tu Viễn chỉ là đồng môn mà thôi!”
Bách Lí Ca Lâm cười ha ha: “Đồng môn? Ta và Lục sư huynh cũng là đồng môn, cũng chưa từng thấy hắn có thái độ gì tốt với ta, cũng không có ngày nào cũng đi cùng nhau, càng không có liếc mắt đưa tình mà thì thầm.”
Thốt ra lời này, trong lòng Lê Phi bỗng nhiên có một cảm giác thương cảm không biết từ đâu đến, nàng cũng không biết chính mình và Lôi Tu Viễn được tính cái gì, hắn sẽ hôn trán nàng, vì bảo vệ nàng mà liều mạng, sẽ chọc nàng cười khi nàng buồn bực. Nhưng bọn họ không phải là quan hệ người yêu công khai như Xướng Nguyệt và Diệp Diệp, thậm chí quan hệ gì đó cũng chưa từng nói đến.
Những người người yêu nhau sâu đậm làm thế nào để đến được với nhau vậy? Hắn làm nhiều chuyện như thế, nếu không phải là thích, vậy thì là cái gì? Nếu đây là thích, vì sao hắn ngay cả một lời khẳng định cũng chẳng cho mình?
Lê Phi không khỏi nhìn về phía Lôi Tu Viễn, hắn đứng ở phần đầu phía trước của con rết tinh, không biết tán gẫu gì đó cùng Lục Ly và Yến Phi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Hắn đối xử với nàng như vậy, có khi nào chỉ là một trò đùa dai lúc xúc động nhất thời không? Chờ đến lúc nàng không nhịn được mà chạy tới hỏi hắn, hắn có khi nào lại mỉa mai mà châm biếm nàng: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi không?”
“...... Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.” Lê Phi dời tầm mắt, thấp giọng nói.
Bách Lí Ca Lâm cẩn thận chú ý, sớm đã phát hiện vẻ mặt cùng giọng nói của nàng thoáng thay đổi, nàng cầm tay của Lê Phi, nghiêm túc nhẹ giọng hỏi: “Lê Phi, ngươi thật sự thích hắn?”
Lê Phi không trả lời vấn đề này, nàng mím chặt môi.
Chiêu Mẫn sư tỷ luôn bắt nàng phải dè dặt cẩn trọng, nhưng nàng lại để cho một đứa con trai làm đủ trò mạo phạm, thậm chí còn chẳng tức giận, lần nào muốn cự tuyệt, thì lần đó lại chẳng kìm lòng được, nàng không có cách nào lừa chính mình mà nói rằng ở cạnh hắn không vui vẻ, nàng rõ ràng là vui mừng đến nỗi cả người đều nhẹ bỗng. Mà sau những lần vui mừng đó, lại là nỗi sợ hãi không thể xóa đi, nàng thật sự không biết chính mình và Lôi Tu Viễn tính là cái gì.
Bách Lí Ca Lâm vỗ vỗ bả vai của nàng, cười cười: “Nơi Đông Hải này có câu, một vạn lời ngon tiếng ngọt nam nhân, cũng chẳng bằng một chuyện nhỏ hắn làm. Có những người như vậy, chỉ thích làm chứ chẳng muốn nói ra. Từ nhỏ ta đã thấy Lôi Tu Viễn đã có chủ trương riêng của mình trong lòng, cũng không muốn hùa theo ai hết, đôi khi lại thông minh xuất chúng, nhưng đôi khi lại cực kỳ ngốc. Ngươi đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy, hắn muốn đối tốt với ngươi, ngươi cứ thản nhiên nhận là được. Lê Phi của chúng ta hiện giờ đã trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc, còn sợ có nam nhân nào mình không thu phục được sao?”
Lê Phi kinh ngạc mà nghe thấy nàng lúc đầu nói còn có lý, càng về sau lại bắt đầu nói hưu nói vượn, không khỏi lại đỏ mặt làm bộ muốn đánh.
Bách Lí Ca Lâm cười ngăn cản tay nàng, hai người đùa vui một lúc, niềm thương cảm trong lòng Lê Phi cũng dần dần biến mất, chợt thấy Nhật Viêm đáp xuống, chán chường mà ngáp dài: “Tán gẫu về chuyện tình ái nam nữ xong rồi?”
Lê Phi thấy Bách Lí Ca Lâm đi qua nói cười cùng mấy người Yến Phi, nhẹ quay lưng lại nói nhỏ: “Nhật Viêm, ngươi trước kia đã từng ở lại Đông Hải rồi sao?”
Con hồ ly này hiếm khi xúc động: “Không sai, Đông Hải là một nơi tốt.”
Đây là lần thứ hai hắn nói Đông Hải là một nơi tốt, trong mắt hắn tràn ngập vẻ hoài niệm, hắn trước kia ở Đông Hải đã từng trải qua những gì?
Nhật Viêm bỗng nhiên thở dài một tiếng, lẩm bẩm tự nói một mình: “Lòng người yếu đuối, lại có rất ít người có thể tạo ra những thành tựu to lớn, rõ ràng là tài giỏi như thế, nhưng tại sao lại sa đọa như thế? Người! Người! Người! Haiz, tích dư niên lão nhi nhật suy hề, tuế hốt hốt nhi bất phản! Niệm ngã trường sinh nhi cửu tiên hề, bất như phản dư chi cố hương!
*Tích dư niên lão nhi nhật suy hề, tuế hốt hốt nhi bất phản: Ta hối hận vì ngày càng già và xuống dốc, tuy đột ngột nhưng không bao giờ quay lại được nữa.
*Niệm ngã trường sinh nhi cửu tiên hề, bất như phản dư chi cố hương: Tuy đã thành tiên có thể trường sinh bất lão nhưng vẫn luôn nhớ về cố hương.
(đây là hai câu thơ được trích từ tập thi ca lãng mạn đầu tiên của Trung Quốc, mình chỉ dịch nghĩa thôi chứ chưa đủ trình dịch thơ nha:D)
Lê Phi thấy hắn lẩm bẩm mấy từ cổ gì đó, không tránh khỏi như hiểu như không, hắn là đang nhớ đến người nào sao?
“Ngươi vừa rồi nói gì vậy?” Nàng hỏi.
Nhật Viêm nói: “Là lời của một tiên nhân khăng khăng một mực chịu chết. Tiểu nha đầu, ngươi cũng nên tiến bộ một chút! Mấy thứ tình tình ái ái chẳng qua chỉ là hòn đá bùn đất, con người chính là vì chấp nhất việc này mà lầm đường lạc lối! Ngay cả khi có giai ngẫu trăm năm, tri kỷ nghìn năm, cũng vĩnh viễn không thể thật sự tâm linh tương thông, đường lớn cô tịch, chỉ cần toàn tâm toàn ý tu hành là được.”
Ngay cả hắn cũng quay về chủ đề kia, Lê Phi cười lắc đầu: “Chỉ là, một mình một người cô độc, cho dù đường lớn rộng mở thì có cái gì vui nữa?”
Nhật Viêm chậm rãi nói: “Nếu có một ngày, giai ngẫu bên người muốn mạng ngươi, tri kỷ muốn ngươi chết, mỗi một người thân bên người ngươi, mỗi một bằng hữu tri kỷ từng cùng ngươi tâm sự, đều muốn gi.ết chết ngươi, ngươi sẽ không nói như vậy đâu. Trong tu hành mà nói, lòng người gi.ết chết người, chẳng có gì ngạc nhiên? Con người chính là như vậy!”
Lê Phi bị hắn nói đến sởn tóc gáy, lập tức nhớ đến chuyện thân thế của mình, chỉ thấy lòng mình chậm rãi lạnh đi, sau một lúc lâu, nàng thấp giọng nói: “Bọn họ sẽ không.”
“Sẽ không? Vậy tại sao lòng của ngươi không yên? Mấy bí mật của ngươi tiểu quỷ kia đều biết hết, mà ngươi lại biết chuyện gì của hắn? Hắn không cần làm cái gì cũng khiến ngươi không an lòng, ngủ không ngon, tiêu tốn tinh thần cùng tình cảm của ngươi, không phải giết người là cái gì?”
Lê Phi im lặng thật lâu, nàng nhớ đến cái hôn của hắn ở Lật Liệt Cốc kia, còn có động tác ném chính mình đi, hắn nói: điểm nào của ngươi không giống, ta sẽ liền áp chế xuống.
Nàng lắc đầu: “Hắn sẽ không, ta tin tưởng hắn.”
“Ngu ngốc không chữa được.” Nhật Viêm thở dài một tiếng, thân hình khổng lồ hóa thành sương khói tan biến, “Nơi này có mãnh thú cực kỳ hung ác chiếm giữ, các ngươi tự mình cẩn thận.”
Lê Phi nói nhỏ: “Ngươi nhanh như vậy đã ngủ rồi?”
Nhật Viêm cả giận nói: “Với người ngu xuẩn như ngươi này ta chẳng còn lời nào để nói nữa! Còn không cho ta ngủ sao!”
Lê Phi cười rộ lên: “Đừng ngủ nữa, ta không cãi lại ngươi nữa, ngươi không phải thích Đông Hải sao? Im lặng mà ngắm phong cảnh đi. Đúng rồi, mãnh thú mà ngươi nói là con gì? Đừng thừa nước đục thả câu như vậy nữa, mau nói cho ta biết, để chúng ta phòng bị trước thật tốt.”
“Không thể nói, mãnh thú này không giống những con khác, đề cập đến nó, ngay cả ta cũng phải chịu ảnh hưởng. Tóm lại, ngươi nhớ kỹ, hoa trong gương, trăng trong nước, hoàng lương nhất mộng, không thể đắm chìm mãi trong đó.”
Lê Phi thấy hắn sau khi nói xong thì chẳng nói gì nữa, nhịn không được lại gọi hắn: “Nhật Viêm? Ngươi còn ở đó không?”
Hắn cúi đầu “Ừ” một tiếng, hóa ra quả nhiên vẫn đang ngắm phong cảnh.
Lê Phi cười đứng dậy, đi đến bên cạnh mọi người, Yến Phi đang ríu rít cười nói, con gái nơi này cực kì hoat bát thẳng tính, rất nhanh đã hòa đồng với mấy người Ca Lâm, nàng đứng trước mặt Lôi Tu Viễn, gần gũi thân mật mà nói cho hắn nghe về phong tục nơi này, nhanh tay giữ chặt tay áo của hắn.
Lê Phi nhịn không được nhìn thêm vài lần, tiến lên nói: “Nơi thí luyện này có mãnh thú gì lợi hại gì hay không? Mọi người có nghe nói không?”
Yến Phi cười nói: “Nơi Đông Hải này chưa từng thấy qua yêu vật gì lợi hại, chẳng qua chỉ là thân hình lớn mà thôi, không giống với vùng trung thổ các ngươi, yêu vật mãnh thú con nào cũng lợi hại. Thay vì lo lắng về mãnh thú, vẫn nên lo lắng mấy người khác đến cướp Yêu Chu Quả thì hơn. Đúng rồi, Lôi sư đệ, đệ cũng nói cho ta nghe một chút về phong tục nhân tình của vùng trung thổ đi? Vừa rồi ta nói cho đệ nhiều như vậy!”
Ách, đã gọi là Lôi sư đệ rồi.
Lôi Tu Viễn khéo léo tránh khỏi tay nàng, nói: “Chờ một ngày kia sư tỷ có cơ hội tận mắt nhìn thấy sẽ biết thôi.”
Hai mắt Yến Phi sáng ngời: “Đệ là đang mời ta đến trung thổ chơi sao?”
Lôi Tu Viễn mỉm cười: “Đệ tử trung thổ có nghìn vạn, không cần ta mời.”
Hắn bỗng nhiên nâng tay nhấn một cái trên đầu Lê Phi, đẩy nàng về phía trước mấy bước, đặt cánh tay lên vai nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Yến Phi có chút thất vọng: “Ô? Hai người bọn họ hóa ra là người yêu sao? Lúc nãy không biết ta có làm sai điều gì không, miễn sao không chọc đến cô nương đó là được rồi!”
Bách Lí Ca Lâm vỗ tay cười to, vỗ vỗ nàng: “Yến Phi, nam nhân này không phải là người tốt, không phải là nam nhân ngoài lạnh trong nóng đâu, hắn chính là cực kì cực kì xấu, ngươi đừng để ý đến hắn! Từ bỏ đi!”
Còn chưa nói xong, vị Yến Phi cô nương này hai mắt lại sáng lên nói chuyện cùng Lục Ly, con gái Đông Hải cũng quá nhiệt tình rồi! Cái này không được lập tức đổi cái khác sao?!
Bách Lí Ca Lâm lắc đầu mặc kệ nàng, để nàng cùng Lục Ly chịu khổ ở bên kia đi!