Mãnh thú?! Mọi người không khỏi sợ hãi biến sắc.
Mãnh thú phần lớn là hung thần khí trong trời đất ngưng kết mà thành, trời sinh đã có yêu lực mạnh mẽ, so với yêu vật còn hung ác gấp trăm lần. Cũng có mấy mãnh thú khổng lồ kinh thiên động địa từng khiến thế gian gặp vô số tai họa, ngày xưa bị Nghiễm Vi chân nhân chém dưới Lệ Phong, là một trong Tứ Hung ai cũng sợ hãi.
Cho dù Mặc Ngôn Phàm và Hồ Gia Bình có ở trong này thì cũng không chắc có thể đối phó được với một con mãnh thú, huống chi đám đệ tử khó khăn lắm mới nhập môn được như bọn họ?
Bách Lý Ca Lâm đầu hàng: “Ta, ta thấy hay là thôi đi......”
Lôi Tu Viễn suy nghĩ một lát, nói: “Hổ Giao tuy là mãnh thú, nhưng lại không thể nói tiếng người, nói vậy cũng không phải là thứ gì lợi hại. Ta thấy nó hành động chậm chạp, tiếng kêu thê thảm, dường như vốn đã bị trọng thương. Nó mới vừa rồi trốn dưới đáy hồ chắc hẳn là muốn vận khí trị thương cho mình, lại bị chúng ta bức ra đến đây. Đây chẳng qua chỉ là bài kiểm tra của Thư Viện, ta nghĩ vẫn có cơ hội đánh một trận.”
“Chúng ta thay phiên nhau đánh! Luân phiên đánh đến khi nó mệt chết thì thôi!” Kỷ Đồng Chu không cam lòng cứ như vậy mà nhận thua, lúc này vẽ ấn muốn dùng Ly Hỏa Thuật.
Lê Phi kéo tay áo hắn giữ lại, lắc đầu nói: “Luân phiên nhau đánh đến ngày mai cũng đánh không xong. Ta cảm thấy nơi này không thể một mình đấu được, phải là bốn người cùng nhau. Một nhóm bốn người vốn tập hợp đủ ngũ hành, ta nghĩ phân tổ như vậy nhất định là có mục đích.”
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nói: “Mới vừa rồi con Hổ Giao kia chỉ gầm một tiếng nhưng đã có cơn lốc mạnh và sóng lớn nên nhất định phải tránh đúng lúc. Lúc nó hành động dường như vẫn luôn bảo vệ xương sườn, nếu xương sườn là điểm yếu của nó, vậy ta và Kỷ Đồng Chu sẽ tấn công, không cần đánh đầu và đuôi, chỉ cần công kích xương sườn thôi. Cái đuôi rắn kia của nó rất nguy hiểm, sau khi gầm rú vẫn tiếp tục công kích, cho dù là bị quấn lấy hay là bị quật một chút, chỉ sợ chúng ta cũng không toàn mạng. Bách Lý, ngươi nhất định phải chú ý khống chế cái đuôi của nó. Lỡ như có sơ xuất gì đó, Lê Phi ngươi nhớ rõ lập tức triển khai phòng ngự Thổ hành cùng Lưới Trị Liệu.”
Sau khi hắn dặn dò rõ ràng xong, nhất thời ba đứa nhỏ im lặng không nói gì, nghĩ trước nghĩ sau. So với trốn tránh, không bằng liều mình thử xem, huống chi Lôi Tu Viễn này còn sắp xếp chiến thuật rõ ràng và hợp lí. Hắn ngày thường đều có thái độ xem ai cũng ngu xuẩn, bây giờ lại khiến người đứng phía sau cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Bách Lý Ca Lâm hừ một tiếng: “Ngươi còn dám ra lệnh cho chúng ta sao!”
Nàng vẫn luôn không có hảo cảm gì với Lôi Tu Viễn, dù sau khi đã biết chuyện Chấn Vân Tử, nàng vẫn luôn không nóng không lạnh, dường như vẫn nhớ kỹ chuyện hắn hai mặt.
Kỷ Đồng Chu có chút căm tức vì Lôi Tu Viễn luôn coi mình là lão đại của nhóm bốn người. Lúc nãy từ trong nước đi ra hắn ít nhiều vẫn hỗ trợ, lúc này lại bị lu mờ, làm sao có thể cam tâm? Nhưng không cam lòng là không cam lòng, đáy lòng hắn cũng thật sự có chút bội phục, chính mình trong một lúc đúng là không thể nghĩ ra loại chiến thuật này.
“Cứ như vậy mà làm.” Hắn không nói lời thừa thãi.
Bốn đứa nhỏ thảo thuận xong, bỗng nhiên, Lôi Tu Viễn cùng Kỷ Đồng Chu một trái một phải bay nhanh về phía Hổ Giao. Trong thoáng chốc, ánh lửa và kim quang nổ tung đầy trời không ngừng, con Hổ Giao kia sớm đã giận không thể kìm nén, miệng lại rít một hơi thật dài. Mấy cơn lốc xoáy gào thét mà cuộn đến, cuốn khói dày đặc cùng ánh lửa đi.
Lôi Tu Viễn vội la lên: “Ngay bây giờ!”
Bách Lý Ca Lâm đã sớm thừa dịp bọn họ làm lớn tiếng mà lại gần cái đuôi của Hổ Giao, quả nhiên cái đuôi kia dựng đứng thẳng tắp. Sau khi cơn lốc đi ra, nó bỗng nhiên lại trở nên mềm mại không xương, lượn quanh vặn vẹo, vận sức chờ, chỉ chờ có bóng người đi đến sẽ liền đánh một phát.
Nàng đưa tay b.ắn ra vô số phiến lá nhỏ, dán tất cả trên đuôi nó, phiến lá nháy mắt hóa thành dây thô dài mà chắc chắn, chặt chẽ vây hãm đuôi nó lại.
Hổ Giao thình lình bị đánh lén, mãnh liệt giãy dụa, mạnh mẽ cắt đứt nhiều dây trói. Bách Lý Ca Lâm lại một lần nữa b.ắn ra vô số phiến lá biến thành dây chế trụ nó, vừa kêu to: “Nhanh lên! Trói nó không được bao lâu đâu! Sức mạnh của nó rất lớn!”
Vừa dứt lời, Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn mỗi người một trái một phải dùng Ly Hỏa Thuật cùng Thái A Thuật đánh vào hai bên xương sườn nó. Hổ Giao này đau đớn rống đến kinh thiên động địa, đau nhức giãy dụa, và dây trói nó đều bị đứt cả. Bách Lý Ca Lâm đã nhanh trốn đi, tránh khỏi phạm vi cái đuôi rắn của nó, lại một lần nữa ngưng thần kết ấn. Lúc này đây phiến lá lại biến thành cọc gỗ sắc nhọn, mỗi một cái đóng nó chặt vào ven hồ, khiến nó không thể chạy trốn vào đáy hồ.
Mấy hành động liên tiếp này có thể nói là nhanh như chớp, bọn nhỏ ai cũng kinh hồn chưa định, cực kỳ sợ hãi, không hề cảm thấy được tia hưng phấn nào. Thấy máu Hổ Giao chảy như trút nước, thế giãy dụa ngày càng yếu, Bách Lý Ca Lâm lau mồ hôi lạnh một lượt, nhỏ giọng nói: “Đoán chừng như nó không thể thoát được rồi, chúng ta trước đi xem cửa dưới đáy hồ đi?”
Lê Phi lắc đầu: “Ngươi đã quên chuyện nhị tuyển rồi sao?”
Lúc nhị tuyển, rất nhiều người nghĩ đã đánh chết được con Cửu Vĩ Hồ kia nên đều đi về phía cửa vàng lấp lánh, kết quả là đều bị đẩy lùi ra rồi bị đào thải, không ai trong này muốn giẫm lên vết xe đổ nữa. Bốn đứa nhỏ ở xa xa đợi hồi lâu, con Hổ Giao kia cuối cùng không còn một tiếng động, đoán chừng là đã hoàn toàn chết rồi, bọn họ lúc này mới ngự kiếm bay qua.
Kỷ Đồng Chu bay ở phía trước, hắn lúc trước chỉ thấy mãnh thú trên sách và cho tới nay vẫn luôn thích các tiên nhân trên mây cao lên trời xuống đất diệt yêu trừ ma, trừ hung khử uế, thêm vào mới vừa rồi quá mức khẩn trương nên không thể nhìn kỹ mãnh thú Hổ Giao nên lúc này đến gần mới thấy nó thật lớn kinh người, nếu há miệng ra nuốt bọn họ đoán chừng còn chưa đủ để mắc răng.
Ngoại trừ xương sườn mà hắn và Lôi Tu Viễn vừa rồi công kích, bụng Hồ Giao còn có miệng vết thương thật dài, đây mới là vết thương trí mạng, quả nhiên bị Lôi Tu Viễn nói trúng, thân nó sớm đã chịu trọng thương, hơn nữa Thư Viện không thể kiểm tra vượt quá năng lực được.
Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, con mãnh thú này cũng không tính là vô cùng khó đối phó, không có mình đồng da sắt, cũng không có yêu pháp gì lợi hại, mấu chốt ở chỗ nắm chắc chiến thuật cùng thời cơ, ngoài ra sự ăn ý của bốn người còn quan trọng hơn. Nếu có một người chậm một bước, sẽ khó tránh khỏi trọng thương, thậm chí còn có thể vứt bỏ mạng nhỏ.
Có thể gi.ết chết Hổ Giao, vẫn là công lao của Lôi Tu Viễn lớn nhất, Kỷ Đồng Chu ngẩn người nửa ngày, rồi đột nhiên nhấc chân đá trên đùi Lôi Tu Viễn một cái thật mạnh, cả giận nói: “Ngươi đúng là không tồi! Đứa bất lực trước kia đi đâu rồi?”
Bách Lý Ca Lâm cũng không chút khách khí đá một cước: “Kẻ hai mặt như ngươi cũng thật lợi hại!”
Lôi Tu Viễn quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, nhẹ nhàng nở nụ cười. Mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ nói lời gì đó khiến người khác tức đến nhảy dựng lên, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ cười cười, những người khác cũng nhịn không được cùng nhau nở nụ cười.
Đây là nhóm bốn người bọn họ chân chính một lần đồng tâm hiệp lực mà tiêu diệt mãnh thú, thì ra mọi người cùng nhau hành động so với một mình một người tỏ vẻ anh hùng mà hành đột tốt hơn nhiều. Cho dù có không vừa mắt ai thì giờ phút này lại cảm thấy mọi thứ trước kia không còn quan trọng nữa.
Lôi Tu Viễn mỉm cười quay đầu lại, Lê Phi bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của hắn, lúc trước hắn cũng cười rất nhiều lần, nhưng nàng thấy hắn hiện tại thật sự vui vẻ. Ttuy rằng trên mặt đầy mồ hôi và bùn đất, tóc cũng dính trên mặt, trên quần áo nơi nào cũng là bụi với máu, nàng lại cảm thấy thần thái Lôi Tu Viễn như vậy so với trước kia tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.
“Vất vả rồi.” Nàng hiếm khi mỉm cười mà vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Lôi Tu Viễn cong khóe miệng: “Thì ra ngươi cũng biết cười.”
…… Nói giống như nàng từ trước đến nay chưa từng cười bao giờ, Lê Phi lười cùng hắn tranh luận, chỉ nhún nhún vai: “Ai nói ta không biết.”
“Rất ít khi thấy ngươi cười như vậy.”
Nàng hừ hừ hai tiếng: “Đó là không muốn cười với ngươi.”
Câu này khiến ngay cả hắn cũng cạn lời, Bách Lý Ca Lâm cười cười đi lại đây: “Chúng ta đi thôi? Đi ra ngoài rồi ăn ngon một chút! Đúng rồi, ta thấy nhà ăn ở phía Bắc còn có rượu nữa! Chúng ta trộm một vò nếm thử một chút đi?”
Lê Phi đang muốn từ chối, bỗng nhiên có dị biến, Hổ Giao tưởng như đã chết vốn đang há miệng rộng, thét lên tiếng âm trầm lại thê lương, nó phóng thích hoàn toàn tia yêu lực còn sót lại, cơn lốc từ hồ nước gào thét mà đến bốn đứa nhỏ phản ứng không kịp, nhất thời bị cuốn vào, dòng nước cùng cơn lốc kịch liệt xoay tròn giống như lưỡi dao cắt lìa bọn họ. Nếu không phải trước đó Lê Phi dựng cho bọn họ mỗi người một lớp phòng ngự hành Thổ, chỉ sợ lúc này ai cũng nát bấy cả rồi.
Lê Phi cảm thấy đầu óc choáng váng, bị ném lên cao, xoay vòng vòng nửa ngày, rồi lại hung hăng bị văng ra, cùng bị văng ra với nàng còn có một thanh thạch kiếm, không biết là của ai. Nàng vội vàng đưa tay bắt lấy, nỗ lực vận chuyển linh khí, xoay người nhảy lên thạch kiếm, lại chỉ trong chớp mắt, ba người khác đều bị cơn lốc hất văng ra, đuôi rắn mềm mại không xương của Hổ Giao kia hướng đến Kỷ Đồng Chu gần nhất mà chụp lấy, thạch kiếm của hắn sớm đã bị sóng to cuốn đi, mặc dù vẫn còn thần trí, nhưng lại không thể nào tránh khỏi chỉ có thể trơ mắt nhìn đuôi dài này hướng về phía đầu mình mà đánh tới.
Lê Phi lập tức thả ra một bức tường hành Thổ trong suốt che trước người hắn, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, đuôi rắn chụp lấy bức tường trong suốt đỏ sẫm kia, trong chớp mắt bóp vụn bức tường kia thành từng mảnh. Nàng tâm niệm ý động, điều động linh khí toàn thân, liền biến ra một bức tường ngăn trước đuôi rắn, sau đó nàng tự mình bay nhanh qua, bất chấp lao đến năm lấy tóc Kỷ Đồng Chu.
Vốn định túm hắn thoát khỏi phạm vi của đuôi rắn, nhưng mãnh thú giãy dụa so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều, lại là mấy tiếng nổ, mấy bức tường kia dễ dàng bị đuôi rắn bóp nát, căn bản không kịp chạy trốn.
Lê Phi cũng không dám ở lại lâu hơn nữa, sử dụng hết linh khí toàn thân, hai tầng phòng ngự hành Thổ bao lấy toàn thân hai người, sau đó chỉ cảm thấy ngực truyền đến một trận cực kỳ đau, thân thể nàng không thể nào phản kháng được nữa. Lúc ấy nàng thấy được trước mắt đều biến thành màu đen, theo bản năng mà gắt gao túm tóc Kỷ Đồng Chu, hai người bị đánh bay ra vài dặm, làm ngã một mảng lớn cây cối trong rừng.
Kỷ Đồng Chu mất một lúc lâu mới tỉnh lại, toàn thân trên dưới giống như muốn rời ra, chỉ có điều ngoài da đầu, toàn thân đau nhức ra cũng chẳng bị gì cả. Hắn dùng tay sờ sờ đầy, tay vậy mà dính đầy máu! Tóc trên đầu của hắn sẽ không bị đứt hết chứ?!
Trên người nặng nề đè nặng một người, hắn dùng toàn lực mới có thể đẩy người nọ ra, cố hết sức quay đầu lại nhìn, đã thấy Khương Lê Phi trước ngực máu thịt lẫn lộn một mãng, trên mặt cũng máu tươi đầm đìa, nhìn qua giống như đã chết.
Kỷ Đồng Chu cả kinh hồn vía lại bay mất, vội vàng nhẹ nhàng lay lay nàng, nàng không hề nhúc nhích, hắn run rẩy đặt tay trước mũi nàng, cảm thấy được hơi thở mong manh, hơn nữa thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, chỉ sợ một lát nữa thật sự không thể thở được nữa!
Nàng là vì cứu hắn! Trái tim Kỷ Đồng Chu như chìm xuống đáy trong phút chốc, hắn vậy mà để cho một đứa con gái cứu! Hơn nữa đứa con gái này thậm chí có thể chết!
Kỷ Đồng Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cũng may thạch kiếm rơi bên cạnh, lúc này bay nhanh về phía hồ nước. Con Hổ Giao bây giờ thật sự là đã chết, thân thể vốn đen thui phát sáng cũng trở nên xám xịt ảm đạm, có hai người đang lênh đênh trên mặt hồ, đúng là Bách Lý Ca Lâm và Lôi Tu Viễn, bọn họ cách Hổ Giao gần nhất, lực hút của cơn lốc sóng cuộn kinh ngưới đã khiến bọn họ bị thương, cả người đầy vết máu, đã sớm bị hôn mê.
Mới vừa rồi vẫn còn đang yên lành, trong thoáng chốc chỉ còn thừa ra hắn một mình đứng đó. Kỷ Đồng Chu vớt hai người trong nước lên, xem sơ qua miệng vết thương một chút, may mắn cũng không có vết thương trí mạng gì, chỉ có Khương Lê Phi là bị thương nặng nhất, có thể chết bất cứ lúc nào.
Kỷ Đồng Chu thêm một tầng Phù Mị Chi Hỏa ở trên người nàng, ra sức ôm lấy ba người, lúc này không thể quan tâm có biết bơi hay không, luống cuống tay chân mà lặn xuống đáy hồ, quả nhiên phía trước có một cửa lớn kim quang rực rỡ. Hắn cũng không biết chính mình bơi qua như thế nào, xuyên qua cửa lớn, lọt vào tầm mắt là Trọng Lâu Bách điện quen thuộc, và trong đỉnh đồng thật lớn kia, nén hương vẫn chưa tàn.
Hồ Gia Bình cùng vài vị tiên sinh vốn ở trên đài cào đã sớm bay nhanh đến, Kỷ Đồng Chu chỉ kịp nói một câu: “Mau cứu bọn họ!”
Lời còn chưa xong, người đã ngã quỵ trên mặt đất.