Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, hai tháng lại qua đi. Lúc này là vào ngày đông giá rét, vô số đảo nhỏ của Thư Viện bị tuyết trắng mờ mịt bao phủ, mấy ngày nay tuyết vẫn luôn rơi, khó khăn lắm mới được trời nắng như hôm nay, tuyết trắng dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.
Đặc thù của đảo nhỏ phía Đông là tu hành luyện tập võ nghệ trong điện, nhóm bốn người của Lê Phi đang tiến hành thực chiến diễn luyện. Nói là điện để luyện tập võ nghệ, kỳ thật là một gian phòng ở bình thường trong tay áo Càn Khôn tiên pháp, khu rừng cây chướng khí bên trong giống như đúc rừng cây lúc nhị tuyển kia, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.
Lê Phi lúc này trốn sau một gốc cây, linh khí bị thúc giục, một tầng sương mù hơi mỏng bao phủ xung quanh nàng, thân hình nàng dần dần biến mất trong lớp sương mù. Đây là Vụ Huyễn Thuật, một trong những tiên pháp Thủy hành cơ bản, cũng là thủ thuật che mắt căn bản nhất.
Ngưng thần lắng nghe, hình như có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía Tây truyền đến, nàng vô thanh vô tức quay đầu nhìn thăm dò, liền thấy Bách Lý Ca Lâm từ sâu trong rừng cây chậm rãi đi ra, mặt nàng đầy cảnh giác, dường như xác định xung quanh không có ai, lúc này ánh mắt mới dừng trên tảng đá đen trên bãi đất trống trong rừng.
Trên tảng đá đen có một cái hộp gấm, đây là Hồ Gia Bình cho bọn họ diễn luyện, bốn người ai lấy được hộp gấm trước sẽ thắng, ba người thua còn lại sẽ phải đến Tàng Thư Tháp tìm quyển sách, chép lại một lần từ đầu tới cuối.
Mắt thấy tay Bách Lý Ca Lâm muốn đụng đến hộp gấm, Lê Phi đang muốn hành động, chợt nghe Kỷ Đồng Chu hét lớn một tiếng, ánh lửa theo sát mà hiện ra. Ánh lửa bá đạo này trong nháy mắt đã lan ra trước mặt, thủ thuật che mắt rốt cuộc duy trì không được nữa nên Lê Phi không còn cách nào né tránh. Một lát sau, lửa cháy tản đi, liền thấy Kỷ Đồng Chu nhằm vào phía tảng đá đen kia, hàn băng lượn lờ quanh thân Bách Lý Ca Lâm, ánh sáng màu lục lập lòe trong lòng bàn tay, đưa tay lên, một hàng phiến lá nhỏ vọt về phía hắn—— thứ này nhìn thì xinh xắn vô hại, nhưng một khi bị quấn lên, cho dù chỉ một lá cây, lập tức có vô số dây chui ra quấn lấy người thật chặt, Kỷ Đồng Chu đã từng nếm qua vài lần đau khổ, lúc này liền mau mau tránh đi.
Thừa dịp hai người bọn họ đang sôi nổi tranh đấu, Lê Phi tính toán thời cơ chuẩn xác, định trước đoạt hộp gấm vào trong tay, ai ngờ bùn đất dưới chân đột nhiên chấn động một trận, sau đó mấy ánh kim quang từ trong đất thoát ra, trên đỉnh đầu kim quang cũng bắ n ra, Lê Phi nhận ra được đây là Thái A Thuật của Lôi Tu Viễn. Kim hành tiên pháp không gì phá nổi, tường băng cũng ngăn không được, Lê Phi tâm niệm ý động, gọi ra một vòng ánh sáng đỏ sẫm vòng quanh chính mình như một cái lồng rắn chắc, một trận đinh đinh đang đang rối loạn, kim quang của Thái A Thuật đánh vào vầng sáng phòng ngự của hành Thổ, ánh sáng đỏ sẫm càng ngày càng mờ, dần dần không tiếp cận được nữa, tay Lê Phi cũng đụng đến hộp gấm.
Đồng thời lại có ba bàn tay cùng nhau động vào hộp gấm, Kỷ Đồng Chu cả giận nói: “Đều buông tay! Còn muốn bốn người cùng nhau chép sách sao?!”
Bách Lý Ca Lâm trừng hắn một cái: “Sao ngươi không buông tay trước đi!”
Kỷ Đồng Chu lười cùng nữ nhân dong dài, hắn ngạo nghễ nhìn về phía Lôi Tu Viễn: “Này! Buông tay!”
Quan hệ của hai người bọn họ vẫn giống như không thể hòa hợp được, luôn phải tranh nhau mọi lúc. Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Là ta chạm vào hộp gấm trước.”
Kỷ Đồng Chu nổi giận: “Rõ ràng là ta! Ngón tay của ta đụng đến hộp gấm trước!”
“Ta đây so với ngươi nhiều hơn, là toàn bộ bàn tay ta đặt lên.”
“Ngươi nói bậy! Hừ, ta đây là toàn bộ cánh tay đều đặt lên!”
Lôi Tu Viễn liếc hắn một cái: “Sao ngươi không nói cả người ngươi đều đứng trên hộp gấm luôn đi?”
Đứng trên hộp gấm? Lê Phi thiếu chút nữa phì cười. Ây da, xem ra hôm nay lại là bốn người cùng nhau chép sách, nàng đau khổ xoa xoa ngón tay, đã nhiều ngày liên tục phải chép sách, ngón tay nàng sắp đứt ra đến nơi rồo.
Thân ảnh Hồ Gia Bình hiện lên trước tảng đá đen, hắn nhìn hộp gấm, lại nhìn bốn đứa nhỏ phía đối diện, bọn họ ai cũng không chịu thua, bên này kéo hộp gấm lại đây, bên kia lại kéo hộp gấm trở về, cãi nhau um sùm cả lên.
“Xem ra hôm nay lại không phân thắng bại được được rồi.” Hắn cười híp mắt. “Vậy toàn bộ lại đành phải cùng nhau chép lại một quyển sách thôi.”
Quả nhiên lại là cùng nhau chép sách! Mặt của bọn nhỏ lập tức biến thành trái khổ qua, ai cũng ủ rũ cụp đuôi mà rời khỏi diễn võ điện. Hồ Gia Bình bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, ngày mai có kiểm tra, giờ Tỵ bắt đầu, tập trung trước điện luyện tập võ nghệ, đừng đến muộn.”
Bốn người đều bị dọa nhảy dựng, cái gì cái gì mà kiểm tra? Tại sao một chút báo trước cũng không có?!
“Đều đã quên rồi sao?” Hồ Gia Bình lắc đầu. “Kiểm tra ngũ hành tiên pháp cơ bản cùng với kiểm tra linh căn thuộc tính tiên pháp, kiểm tra cùng lúc hai cái, Được rồi, đều giải tán đi, ngày mai đừng quên nộp sách đã chép.”
Kỷ Đồng Chu cả kinh nói: “Ngày mai phải kiểm tra còn phải chép sách?!”
“Không phải là không được.” Hồ Gia Bình cười ha hả. “So chiêu cùng ta, chỉ cần trụ được khoảng chừng hai nén hương là đủ rồi.”
Bốn đứa nhỏ không nói thêm lời nào, toàn bộ ngự kiếm bay đi, bọn họ mới không muốn so chiêu cùng tiên sinh đáng ghét này! Lần trước là Bách Lý Ca Lâm oán giận chép sách mệt, Hồ Gia Bình liền đề nghị so chiêu, thấy chỉ cần trụ được qua hai nén hương sẽ không phải chép sách nữa, sau đó bốn người bọn họ hùng hồn đáp ức, rồi sau đó......
Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó cả người thấy ngứa ngáy, bọn họ ai cũng không sờ đến được một sợi tóc của Hồ Gia Bình, ngược lại còn bị tiên pháp của hắn biến mỗi người lăn trên mặt đất cười to, cười đến thiếu chút nữa đã khóc nên từ nay về sau sau, ai cũng không dám đề cập đến chuyện so chiêu nữa.
Giờ nghỉ trưa khi những người khác đều ở nhà ăn phía Bắc ăn cơm, bọn họ phải khổ sở chạy đến Tàng Thư Tháp tìm sách. Mấy đệ tử khác cơm nước xong hoặc là tu hành hoặc là nghỉ ngơi, nhóm bốn người bọn họ còn đang ở nhà ăn vùi đầu vào sách chép chép. Các tiên sinh khác đối xử với đệ tử của họ thật tốt!
Đặc biệt là tiên sinh thay thế Lâm Du, nữ đệ tử của Hỏa Liên Quán, nói chuyện mềm mỏng nhẹ nhàng. Nhóm bốn người của Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt là do nàng phụ trách, nghe nói nàng chưa bao giờ tức giận, có cái gì không biết đều có thể hỏi nàng, trái lại tiên sinh Hồ Gia Bình này của nhóm bọn họ, động vào là bắt chép sách, quả thật cực kỳ tàn ác.
Thời điểm đang chép sách có một nam đệ tử tới tới lui lui tìm Bách Lý Ca Lâm vài lần, nàng không để ý tới, cuối cùng cũng làm nàng nóng nảy, la to: “Ngươi giúp ta chép sách sao?! Không giúp liền đi nhanh!”
Đứa con trai kia đỏ mặt nói: “Được, được, Ca Lâm, vì nàng, ta nguyện ý giúp nàng chép sách.”
Bách Lý Ca Lâm lập tức ném bút vào tay hắn, nở nụ cười như hoa liền đi, để lại đứa con trai đáng thương kia ngây ra như phỗng, giúp nàng làm việc không công.
Loại sự tình này ba người còn lại trong nhóm đã sớm thấy nhưng không thể trách. Xung quanh người Bách Lý Ca Lâm luôn có một đứa con trai, hai ngày nay cùng họ Triệu đùa giỡn, qua hai ngày lại cùng họ Ngô ngắm phong cảnh, vài ngày lại biến thành họ Hồng. Nam đệ tử trong Thư Viện dường như chưa có ai thoát được ma chưởng của nàng.
Nói thực ra, hiện tại Lê Phi đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Bách Lý Ca Lâm trước kia nữa, dù sao cũng phải là dáng vẻ hiện giờ này. Nàng vẫn cùng chính mình nói cười vui vẻ, vẫn cùng Diệp Diệp bọn họ thân mật đùa giỡn, nhưng quả thật là có gì đó thay đổi. Loại thay đổi này đối với Bách Lý Ca Lâm mà nói đến tột cùng là tốt hay là xấu, nàng cũng không biết, nhưng Ca Lâm mỗi ngày đều đang cười, rốt cuộc không khóc nữa, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Thấy những người khác đều cơm nước xong rồi mà bọn họ còn chưa chép được một nửa, Kỷ Đồng Chu chép sách tay đã run, liền hung hăng ném văng bút đi, phát giận xong bỏ đi, đoán chừng như lại là quay về đệ tử phòng mua cơm ăn.
Lúc trước hắn vẫn một mình đến nhà ăn phía Bắc ăn cơm, sau đó hình như Lan Nhã quận chúa khóc cầu hắn rất nhiều lần, hắn mới đáp ứng về sau mỗi ngày buổi trưa cùng nàng dùng bữa. Đến Thư Viện đã nửa năm, vị Lan Nhã quận chúa cao quý này vẫn luôn duy trì vẻ kiêu ngạo của Hoàng thân Quốc thích, không chịu cùng thường dân ăn chung, cũng coi như là một điều hiếm thấy.
Đứa con trai thay Bách Lý Ca Lâm chép sách ở một bên kia, vẻ mặt u oán, nhìn trái nhìn phải, buông bút lẩm bẩm nói: “Này...... Ca Lâm đi đâu vậy? Nàng ấy khi nào thì trở về?”
Lôi Tu Viễn vừa viết chữ, vừa không yên lòng dường như nhẹ giọng nói: “Cùng người khác hoa tiền nguyệt hạ* rồi.”
*hoa tiền nguyệt hạ: ngắm hoa dưới ánh trăng
Đứa con trai kia hốc mắt lập tức tràn ngập nước mắt, dùng một loại vừa bất lực vừa hoài nghi nhìn hắn.
Tục ngữ có nói, người nói một câu thì cười, lại nói một câu khác thì nhảy cẫng lên, chính là chỉ người như Lôi Tu Viễn. Có trời mới biết Lỗ đại ca là làm thế nào dạy hắn thành ra như vậy, bất thình làm người khác mất hứng, khiến người khác chán ghét cũng không phải, mà thích cũng không phải nốt.
Đứa con trai khóc chạy đi, sách cũng chưa chép được mấy hàng, đoán chừng lúc Bách Lý Ca Lâm trở về sẽ nổi trận lôi đình. Lê Phi thu dọn sách vở gọn gàng, bưng một phần đồ chay bắt đầu ăn, ăn được một nửa, lại cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt đen trắng rõ ràng của Lôi Tu Viễn.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Tự ngươi không phát hiện ra sao? Ngươi so với lúc trước thay đổi nhiều lắm, giống như thay đổi về con người.”
Có ý gì? Là nói tính cách nàng thay đổi hay là cói gì khác? Lê Phi không khỏi có chút ngạc nhiên.
Đôi mắt xinh đẹp của hắn chuyển hướng sang bên cạnh người nàng, Lê Phi quay đầu nhìn theo, đã thấy bàn bên cạnh có một người con trai lạ mặt khác đang nhìn chằm chằm mình, khi bị nàng phát hiện, hắn lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Nàng vẫn là không hiểu ra sao, người này nhìn nàng? Hắn quen biết nàng?
“Quên đi, không phát hiện cũng là chuyện tốt.” Lôi Tu Viễn nhìn nàng cười cười, không nói nữa.
Rốt cuộc là có ý gì? Lê Phi hoàn toàn mơ hồ.
Kết quả lúc sau Lôi Tu Viễn cũng chưa nói rõ cho nàng, ngày đó bốn người bọn họ đến khi trăng lên đến đỉnh đầu mới chép sách xong, ai cũng mệt đến mặt không còn chút máu ngón tay rút gân. Khi trở lại đệ tử phòng, ngay cả mặt Lê Phi cũng lười rửa, lập tức leo lên giường, mơ mơ hồ hồ liền có thể ngủ.
Cũng không biết tại sao, vẫn là không thể ngủ.
Nàng nâng tay, ngón tay luồn qua tóc, chậm rãi vuốt từng sợi, Nhật Viêm có nói, hắn hóa thân thành một sợi tóc của mình để ẩn nấp hành tung, nàng thay đổi không nhiều lắm, tóc rất nhiều, thắt thành bím tóc còn dày hơn so với người khác, hắn rốt cuộc là sợi tóc nào?
Từ cấm địa trở lại Thư Viện, đã hai tháng rồi, Nhật Viêm...... Lê Phi yên lặng thở dài, ngươi tại sao còn chưa tỉnh?
Ngày đó hắn bị yêu khí phong ấn trên lưng Kim Toan Nghê bừng tỉnh, miễn cưỡng nói được một lúc, rất nhanh lại lâm vào ngủ say. Nàng nghĩ hắn ước chừng chỉ ngủ nhiều hơn ba bốn ngày có thể lại tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cứ ngủ như vậy chưa hề tỉnh, chớp mắt một cái đã qua hai tháng, nàng phát hiện mình vậy mà rất nhớ con hồ ly màu trắng không lớn hơn ngón cái được bao nhiêu kia.
Liệu hắn có thể cứ như vậy mà ngủ không tỉnh nổi nữa hay không? Đáy lòng Lê Phi xẹt qua một tia sợ hãi, mấy ngày này nàng luôn lơ đãng nghĩ đến chuyện này, loại cảm giác sợ hãi lại thương tâm này, nàng không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu nàng có thể mạnh hơn một chút, không cần chuyện gì đều ỷ lại Nhật Viêm, thậm chí có thể bảo vệ hắn, thật là tốt biết bao.
“Nhật Viêm...... Nhật Viêm? Ngươi còn chưa tỉnh sao?” Lê Phi vùi đâu trong gối, rầu rĩ kêu hắn, giống như bình thường, hắn vẫn không trả lời.
Giống như ngày đó sư phụ đột nhiên rời đi, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc cùng bị vứt bỏ, cho dù có bằng hữu, mỗi ngày đều cười đùa vui vẻ, nhưng bạn bè không giống Nhật Viêm hay sư phụ. Không biết từ khi nào, Nhật Viêm trong lòng nàng giống như thế thân của sư phụ, tuy rằng tính tình luôn rối loạn như tóc bay, cũng có thể cho nàng ỷ lại, nguyên nhân chính là vì có hắn ở đây, nàng mới có thể dần dần thích ứng với việc tu hành của Thư Viện, cuộc sống của nàng là nhờ hắn mới có một khởi đầu mới.
Nhật Viêm, ngươi khi nào nào thì có thể tỉnh?
Đêm lạnh dần dần, Lê Phi nghĩ rồi nghĩ, rốt cuộc vẫn là nặng nề đi ngủ.