Thu đi đông đến, bọn nhỏ ở Sồ Phượng Thư Viện đã được hai tháng, không còn lạ lẫm như lúc vừa đến nữa. Mỗi người đều chăm chút cho sức mạnh của mình, mỗi ngày đúng giờ dậy, đúng giờ bắt đầu tu hành, sau khi nghỉ trưa ăn cơm chiều đều tu luyện thêm buổi tối đúng giờ ngủ. Đệ tử non nớt ngày nào cuối cùng cũng dần dần mất đi sự ngây ngô, bắt đầu có khí phách của đệ tử tiên gia môn phái chân chính.
Đến tháng 11, Thư Viện có trận tuyết rơi đầu tiên, cái lạnh khắc nghiệt bất ngờ ập đến, còn có lời báo trước của Hồ Gia Bình: mười ngày sau tiến hành khảo nghiệm tiên pháp ngũ hành căn bản, vẫn giống như trước kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, người không thông qua khảo nghiệm Thư Viện tuyệt đối không giữ lại.
Tuy tất cả mọi người sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nghĩ khảo nghiệm sẽ tới nhanh như vậy. Trong lúc nhất thời mỗi người đều cảm thấy bất an, tiếng khóc của đứa nhỏ bị đuổi đi ngày đó vẫn còn ở bên tai, ai cũng hận một ngày không thể có một trăm canh giờ để tu hành.
Từ ngày hai người đó đi rồi, đệ tử chỉ còn mười sáu người, lúc đầu tùy tiện chia nhóm ba người ngẫu nhiên, Hồ Gia Bình dường như không hề muốn phân nhóm lại một lần nữa, hơn nữa hơn một tháng tu hành tiên pháp ngũ hành căn bản cũng không cần phân nhóm tu hành, dần dần chuyện nhóm ba người bị bọn nhỏ để sau đầu, ai cũng mặc kệ.
Sáng sớm ngày hôm đó, bên ngoài tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, Lê Phi vận Hỏa hành tiên pháp quanh thân chống đỡ hàn khí, một đường ngự kiếm đến võ trường. Kỳ thật làm tiên nhân học tiên pháp thật có lợi, ví dụ như mùa đông tới cũng không cần mặc quần áo mùa đông dày cộm, tùy tiện thi pháp quanh thân một cái, đi trên băng giữa trời tuyết cũng không lạnh.
Sáng nay là lớp quyền kiếm của Mặc Ngôn Phàm tiên sinh, vừa đến võ trường liền thấy trên đất đầy tuyết trắng, các đệ tử đến trước tự giác hỏi mượn nhóm nữ yêu cái ky, xẻng sắt, cái chổi, muối thô, dọn sạch sẽ tuyết trên võ trường.
Lúc đầu Lê Phi đoán Mặc Ngôn Phàm dạy quyền kiếm pháp là quyền pháp cùng kiếm pháp, kết quả đúng là như vậy, thật sự là dạy quyền pháp và kiếm pháp. Nghe nói quyền pháp và kiếm pháp đều là tu thân, tiên nhân không chỉ phải điêu tạc lô đỉnh của mình mà còn phải luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh cường tráng, như vậy mới có thể qua được tu luyện tiên pháp cao cấp ngày sau.
Giờ Mão vừa đến, thân ảnh như tuyết trắng của Mặc Ngôn Phàm liền xuất hiện ở võ trường, khác hoàn toàn với mấy tiên sinh tùy tiện thích đến lúc nào thì đến kia, vị tiên sinh này quả thật là tiên sinh gương mẫu, cũng không tùy ý quở trách, thậm chí thân thể không khoẻ còn có thể xin phép nghỉ. Bọn nhỏ thích lớp hắn nhất, đương nhiên mấy đứa con gái lại càng thích.
“Ai da, nhìn thế nào cũng như một bức tranh, làm thế nào mà đi thôi cũng đẹp như vậy.” Bách Lý Ca Lâm si ngốc mà nhìn Mặc Ngôn Phàm, trái tim thiếu nữ của nàng hoàn toàn bị vị tiên sinh tuấn mỹ lạnh như băng này chiếm giữ mất rồi. “Nếu ta nhiều tuổi hơn một chút thì thật tốt….”
Bên cạnh có nữ đệ tử cười nói: “Lớn hơn cũng không tới phiên chúng ta, ngươi đã quên Lâm Du tiên sinh kia sao......”
Cùng nhau tu hành hai tháng, các đệ tử đều biết nhau, mà tính cách Bách Lý Ca Lâm cởi mở, rất dễ kết bạn, mấy đứa con gái vì vậy mà thân với nàng, vui đùa với nhau không kiêng nể gì.
Bách Lý Ca Lâm đánh giá xung quanh, ngạc nhiên nói: “Nàng còn chưa tới sao? Bình thường lúc này đã tới rồi mà?”
Lại nói tiếp đây cũng coi như một trong những lời đồn đại trong Sồ Phượng Thư Viện, vị Lâm Du tiên sinh hay cười tủm tỉm kia lúc nào cũng đến muộn, có hôm còn muộn gần một canh giờ, tính tình còn không tốt, luôn phạt không được ăn cơm. Nàng hết lần này đến lần khác vui buồn thất thường, ai cũng không biết tiêu chuẩn của nàng là gì, ngay cả bọn Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu đều đã nếm qua đau khổ từ nàng.
Cũng là vị Lâm Du tiên sinh thích đến muộn này, mỗi lần đến lớp của Mặc Ngôn Phàm, mặc kệ là buổi sáng giờ Mẹo hay là buổi chiều giờ Mùi, nàng ta đều đúng giờ xuất hiện ở võ trường, không nói gì, cứ đứng một chỗ mà nhìn, đến khi tan học không lời nào mà rời đi. Tất cả mọi người đoán nàng là thầm mến Mặc Ngôn Phàm ngọc thụ lâm phong, hai người vẻ ngoài nhìn qua không có gì khác nhau nhưng tuổi lại chênh lệch nhiều lắm, giống như mẹ và con thậm chí là cháu chắt, nghĩ rằng Mặc Ngôn Phàm cũng sẽ không nguyện ý mà trao thân cho một bác gái, nên tuy là nàng xem hắn là của nàng, nhưng Mặc tiên sinh cho tới bây giờ đều là tâm như chỉ thủy*, không để ý đến ai cả.
*tâm như chỉ thủy: lòng trong sạch, không có tạp niệm
“Đến rồi không phải sao!” Có người hướng một góc chỉ chỉ, quả nhiên một khắc cũng không kém, thân ảnh màu hồng cánh sen của Lâm Du đúng giờ xuất hiện ở võ trường.
“Tại sao lại ồn ào?” Thanh âm Mặc Ngôn Phàm lạnh lùng vang lên, bọn nhỏ không tự chủ được mà im lặng. “Bắt đầu đi, đều trở về chỗ của mình.”
Lớp quyền kiếm thú vị hơn rất nhiều luyện tập tiên pháp linh tinh điêu tạc lô đỉnh, ít nhất đối với bọn nhỏ mười mấy tuổi, bọn họ còn là mấy đứa nhỏ hiếu động, cho nên mỗi lần đến lớp tu hành của Mặc Ngôn Phàm ai cũng hưng phấn.
Lê Phi cầm kiếm đá múa một đường, kiếp pháp này mềm nhũn không hề có lực đạo, đây chỉ dùng để luyện thân mà thôi, nếu dùng để chiến đấu, kiếm pháp như khiêu vũ này đem ra không chừng còn bị người khác đoạt mất kiếm.
Đang múa đến bước ngoặt, chợt đằng sau có đệ tử la hoảng lên: “A! Ngươi đang chảy máu!”
Bọn nhỏ hoảng sợ, đều quay đầu lại, đã thấy trên tay Lôi Tu Viễn vết máu loang lổ, máu đã thấm nữa tay áo. Tuy tu hành được mấy tháng, đứa nhỏ dù sao vẫn là đứa nhỏ, nhìn thấy máu liền sợ, lập tức nhịn không được đều la hoảng lên: “Tiên sinh! Hắn bị thương rồi! Chảy thật nhiều máu!”
Mặc Ngôn Phàm đi qua cầm hai tay Lôi Tu Viễn lên, liền thấy hai cánh tay hắn đều quấn đầy băng vải, trên băng vải lúc này đã thấm đầy máu, ngay cả Mặc Ngôn Phàm cũng có chút cảm giác ghê người, lập tức hỏi: “Sao lại thế này? Ai làm ngươi bị thương?”
Lôi Tu Viễn thả tay áo xuống, nhàn nhạt nói: “Không có gì, là tự ta làm. Ta gần đây thân thể không khoẻ, quê nhà có phương thuốc dân gian, thân thể không khoẻ chảy một chút máu, cơ thể liền tốt hơn nhiều.”
Mặc Ngôn Phàm im lặng một lát, tháo băng vải trên tay hắn xuống, chỉ thấy trên mu bàn tay, trong lòng bàn tay, thậm chí trên hai cánh tay tất cả đều là vết thương lớn nhỏ, vừa nhìn là biết do vũ khí sắc bén làm ra. Hắn nhíu mày: “Nói thật đi, là ai làm ngươi bị thương? Nơi này là Thư Viện, ngươi không cần sợ cái gì cả.”
Lôi Tu Viễn từ trong áo lấy ra một thanh đoản đao nho nhỏ, cười cười: “Tiên sinh, người xem, là tự ta làm thật. Ta lần đầu tiên lấy máu, khó tránh khỏi lo lắng, làm nhiều lần sẽ quen, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Mặc Ngôn Phàm thấy hắn kiên trì không chịu nói, đành để vậy, gọi mấy nữ yêu tới thay thuốc rửa sạch miệng vết thương, phất tay, có lòng tốt mà cho hắn nghỉ ngơi.
Bách Lý Ca Lâm hừ một tiếng: “Miệng hắn chưa bao giờ nói câu nào là thật! Ta chưa từng nghe qua Cao Lư có phương pháp trị liệu lấy máu gì hết!”
Nếu không phải phương thuốc dân gian, vậy ai làm hắn bị thương? Không lẽ là tiên sinh Thư Viện xuống tay? Xem ra cũng không giống, mấy tiên sinh không có khả năng làm ra bất kì loại chuyện hại người khác. Chẳng lẽ là do đệ tử khác làm ra? Cũng không thể, tư chất Lôi Tu Viễn ai cũng đều rõ ràng, quấy rầy hắn không phải tự mình chuốc lấy phiền toái sao?
Có thể nào thật sự là do chính hắn làm ra? Người này lúc nào cũng thần bí khó lường, Lê Phi có suy nghĩ bao nhiêu cũng không hiểu được.
Ban đêm, Lê Phi mê man ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị khát tỉnh, đứng lên sờ ấm trà, chợt nghe trong viện có tiếng mở cửa rất nhỏ, theo sau là một chuỗi tiếng bước chân vang lên, như là có người đi ra ngoài. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi ra ngoài? Nàng đi đến bên cửa sổ thăm dò liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh vụt ra ngoài cửa viện, không biết là Kỷ Đồng Chu hay là Lôi Tu Viễn.
Lê Phi nổi lòng hiếu kỳ, lập tức tỉnh ngủ, khoác thêm một cái áo đẩy cửa ra lặng lẽ đuổi theo.
Tối nay ánh trăng sáng trưng, xung quanh sáng như ban ngày. Mới ra khỏi cửa viện, Lê Phi liền thấy trên con đuờng đá có một người đang chậm rì rì đi tới, bước đi như có như không, giống như đang mộng du. Hắn mặc trung y màu trắng tóc dài rối tung, trên tay áo vết máu loang lổ—— Lôi Tu Viễn!
Lê Phi trong lòng vừa tò mò vừa kinh ngạc, nàng không dám phát ra âm thanh, cũng may đi chân đất nên không phát ra tiếng, cứ như vậy một đường chậm rãi đi theo phía sau hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không quay đầu lại nhìn một chút nào. Dựa vào trình độ cảnh giác của Lôi Tu Viễn mà nói, điều này có chút không đúng.
Ra đến đình viện lớn của đệ tử phòng, là bãi đất trống từng luyện tập ngự kiếm kia, Lê Phi thấy hắn cước bộ tuy rằng như có như không vô lực, nhưng đi rất nhanh, một lát đã đi qua bãi đất trống. Nhìn phương hướng lại giống như muốn đi đến đảo nhỏ bên cạnh bờ vực.
Bỗng nhiên, hắn đột nhiên dừng lại, giống như tỉnh mộng, hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, sau đó không chống đỡ được mà nửa quỳ trên mặt đất, s/ờ soạng trong ngực nửa ngày, nhưng lại lấy ra thanh đoản đao nhỏ. Lê Phi cắn chặt môi, kinh hãi mà nhìn thấy hắn hung hăng đâm một đao trên cánh tay, máu tươi văng ra khắp nơi, hắn dường như đang vật lộn với một cơn ác mộng vô hình nào đó, vô thanh vô tức, nhưng lại cực kì đáng sợ.
Lôi Tu Viễn run rẩy tiếp tục s/ờ soạng trong ngực, cuối cùng lại lấy ra tờ giấy mỏng, dùng sức mà vo thành một cục, hướng tới bờ vực mà ném đi. Đêm nay không có gió, tờ giấy bị vo tròn kia xoay tròn trong không trung, vững vàng mà rơi xuống bên chân hắn, tiếp tục ném, lại rơi xuống, lại ném, tiếp tục rơi xuống, lần cuối cùng, tờ giấy kia trở lại trước mặt hắn, tờ giấy nhàu nát đột nhiên mở ra, giống như bị mê hoặc, Lôi Tu Viễn không đụng vào tờ giấy quỷ dị nữa, hắn chậm rãi đứng lên, bước chân lại bắt đầu như có như không, chậm rãi đi đến bờ vực.
Xem ra hắn dường như đã trúng thuật gì rồi! Dùng đao đâm chính mình là muốn dùng cơn đau kháng cự yểm thuật sao? Lê Phi hoảng sợ phát hiện động tác của hắn dường như là muốn nhảy xuống bờ vực, nàng không thể lẳng lặng đứng nhìn hắn nhảy xuống, kêu lên: “Chờ một chút! Lôi Tu Viễn!”
Bóng người yếu ớt kia dường như chấn động, bước chân vẫng không vững vàng như cũ, khó khăn mà chậm rì, đi về phía trước như bị ép buộc.
Lê Phi chạy nhanh qua, giữ lấy cổ áo hắn, hung hăng vật hắn ngã lăn trên mặt đất, lăn vài vòng. Hắn giãy dụa đứng lên, nhưng lại giống như còn muốn liều lĩnh nhảy xuống vực, Lê Phi nhào đến trên người hắn, lại đẩy hắn ngã trên mặt đất, giác quan của hắn đang kịch liệt phản kháng, nàng dứt khoát ngồi trên người hắn, vung tay tát hắn một cái —— sư phụ có nói, người trúng yểm thuật, đánh mạnh một cái mới có thể tỉnh.
Lôi Tu Viễn bị đánh đến kịch liệt ho khan, khù khụ nửa ngày, cuối cùng nằm vật ra đất, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày không nói lời nào.
“Tỉnh chưa?” Lê Phi hỏi.
Thanh âm của hắn có chút vô lực, nhưng vẫn lạnh băng như cũ: “...... Ngươi đứng lên.”
“Ngươi mới vừa rồi muốn nhảy vực.” Lê Phi nói sự thật cho hắn nghe. “Ngươi đây là trúng yểm thuật rồi.”
“Ngươi đứng lên, đè ngực ta đau.”
Lê Phi hoài nghi nhìn hắn, yểm thuật vẫn chưa được giải? Nàng bẻ ngón tay kêu răng rắc, định tặng hắn một cái tát nữa.
Đứa con trai dưới thân đột nhiên dùng sức ngồi, đẩy cánh của nàng một cái, Lê Phi không tự chủ được liền nhẹ nhàng ngã trên mặt đất. Nàng thấy hắn xoay người nhặt tờ giấy kia lên, không nhịn được nói: “Tờ giấy kia có điều kỳ lạ!”
Lôi Tu Viễn không nói lời nào, cất đao và giấy cất vào trong ngực áo, nhưng lại làm như không có việc gì quay trở lại ngủ. Lê Phi có chút tức giận, đứng dậy giữ hắn lại: “Ngươi nói tất cả sự tình rõ ràng cho ta! Nếu không bây giờ ta liền mang ngươi đi tìm các tiên sinh!”
Tay nàng bị dùng sức gạt ra, Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.”
Lê Phi tức giận, đi lên một bước, nện một quyền trên đầu hắn, Lôi Tu Viễn kiểu gì cũng không lường trước được nàng nói động thủ liền động thủ, một quyền này khiến trước mắt hắn sao Kim nhảy nhót, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Bất thình lình y phục lại bị nàng túm, tay nàng sờ loạn trong ngực hắn, sau một lát đao cùng giấy đều bị nàng lấy đi.
“Ngoan cố!” Hắn một phen bắt được cổ tay nàng, một chưởng của nha đầu đê tiện này vậy mà đánh vào miệng vết thương trên cánh tay hắn, hắn đau đến nỗi không thể không buông tay. Náo loạn nửa ngày, hắn dường như mệt rồi, thở phì phò dứt khoát ngồi xuống đất, thở dài: “Ngươi là được gấu nuôi lớn sao?”
Lê Phi cảnh giác lui lại mấy bước, nhét đoản đao của hắn vào trong tay áo, lúc này mới cẩn thận mở tờ giấy kia ra đọc —— không hiểu được hắn thần thần bí bí làm cái quỷ gì, tờ giấy này chính là vật chứng quan trọng nhất.
Nàng cúi đầu nhìn sơ qua tờ giấy, bên tai vang lên tiếng Lôi Tu Viễn vội la lên: “Đừng nhìn!”
Trên tờ giấy, viết chi chít rất nhiều chữ, nhưng từng chữ đều giống như đang sống dậy, ngọ nguậy giống mấy con nòng nọc. Bị những từ vặn vẹo này bám vào mắt, Lê Phi liền đầu váng mắt hoa một trận, thân thể giống như không thể tự mình khống chế, nhưng lại giống Lôi Tu Viễn mới vừa rồi, từng bước một đi đến bờ vực.
Thân thể bị người mạnh mẽ ôm lấy, sau đó trời đất rung chuyển. Lúc Lê Phi phản ứng lại đã thấy chính mình cũng đang nằm trên mặt đất, Lôi Tu Viễn yên lặng lấy lại tờ giấy trong tay nàng.
“Chuyện đêm nay, ngươi cứ coi là một giấc mộng đi.” Hắn cất tờ giấy vào tay áo một lần nữa.
Lê Phi đột nhiên ngồi dậy, cả kinh nói: “Có người muốn giết ngươi!”
Lôi Tu Viễn im lặng không nói.
Nàng vội la lên: “Là ai?! Ngươi tại sao không nói cho tiên sinh biết?”
Hắn nhàn nhạt nói: “Tất cả việc này, ta không thể nói, cũng nói không nên lời, đây là Ngôn Linh Thuật.”
Ngôn Linh Thuật? Nàng dường như đã nghe ở đâu rồi?
Lôi Tu Viễn bỗng cười, dường như tự giễu, ánh mắt mơ hồ lẳng lặng nhìn nàng, như là đau khổ bất lực, lại như là bên trong ẩn giấu một tầng sương mù: “Việc này xảy ra vì ngươi….. Đành vậy, trách ta không cẩn thận.”
Hắn lại muốn đi, Lê Phi vội vàng đuổi theo: “Chờ một chút Lôi Tu Viễn! Cái gì xảy ra do ta? Ngươi không rõ ràng lừa ta lâu như vậy, hiện tại lại không rõ ràng bị người g/ết ch/ết, còn nói là bởi vì ta mà ra! Ngươi không biết nói cho rõ ràng sao?”
“Ta đã nói rồi, không thể nói.”
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu vểnh tai lắng nghe một lát, sau đó lại kéo tay áo Lê Phi: “Lại đây! Có người đến!”
Lê Phi bị hắn kéo vào trong bụi cây, mắt thấy hắn muốn che miệng mình, nàng không khỏi ngẩng đầu căm tức nhìn. Hắn đành phải đặt tay trên môi, làm tư thế không được lên tiếng.