*thử sinh hà cầu: đời này còn cầu gì hơn
Lê Phi không đuổi theo mà chỉ kinh ngạc nhìn khu rừng xanh ngát tươi tốt này. Mỗi một cái cây đều là ký ức của Ca Lâm? Vậy thì chắc chắn phải có điều gì đó liên quan đến chính nàng, liệu là ký ức tốt hay xấu?
Nàng đến gần một thân cây nhỏ rồi đưa tay khẽ chạm vào đó, như thể nàng đang chạm vào Bách Lý Ca Lâm của bốn trăm năm trước.
Sẽ không còn gặp lại được Ca Lâm, hay Tô Uyển, Đặng Khê Quang, Diệp Diệp, Bách Lý Xướng Nguyệt... ký ức của nàng vẫn còn dừng lại ở đoạn thời gian đẹp đẽ kia. Khi đó, Kỷ Đồng Chu vẫn còn là một tiểu Vương gia ngốc nghếch nóng nảy, Ca Lâm cũng không tuyệt vọng như thế này. Họ đã là bằng hữu tốt từ khi còn nhỏ và đã hứa hẹn sẽ cùng nhau thành tiên.
Thế sự thay đổi vô thường, đối với nàng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng đối với họ đó là toàn bộ quá trình từ lúc sinh ra đến chết đi, từ lúc huy hoàng đến tàn lụi.
Lê Phi nhớ lại rất nhiều chuyện, từ Thư Viện đến Đông Hải, cuối cùng ngừng lại vào cái đêm thông qua nhị tuyển của Thư Viện đó. Năm người bọn họ chen chúc trong phòng khách đi.ếm, đèn đuốc sáng choang, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo, nhưng ánh mắt của đứa nhỏ nào đều sáng hơn cả đèn, khuôn mặt Bách Lý Ca Lâm lúc mười tuổi vẫn còn rất ngây thơ, nhưng lại nói như người lớn: “Sau này chúng ta đều sẽ là những vị tiên nhân lợi hại nhất.”
Bây giờ bọn họ đều đã không còn nữa, là nàng bỏ rơi bọn họ hay bọn họ bỏ rơi nàng? Khi nàng mở mắt, cả thế gian này đã trở nên hoàn toàn xa lạ và nàng không còn nhận ra nó nữa.
Không một ai lên tiếng, ngay cả Nhật Viêm thường ngày cay nghiệt lắm mồm cũng thay đổi mà trở nên im lặng khác thường. Hắn luôn thích nói mấy lời đao to búa lớn và cứ thích nói mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất, tuy chẳng có bao lần linh nghiệm, nhưng hắn lại dự đoán chính xác về Bách Lý Ca Lâm. Bình thường hắn sẽ đắc ý mà rêu rao mấy tiếng, nhưng nàng ấy đã không còn nữa, có nói gì cũng vô ích. Dù thế nào đi nữa, nhìn đứa nhỏ mình quen biết chết đi chưa bao giờ là điều dễ chịu.
“Có một số việc, ngươi không sáng suốt bằng nàng, nhưng có một số việc, nàng cũng không cởi mở như ngươi.” Nhật Viêm bỗng nhiên thở dài một tiếng. “Cũng may ngươi không giống nàng, kẻ ngu ngốc quả nhiên có phúc của sự ngốc nghếch của mình.”
Hắn lại vòng vo muốn mắng nàng ngu ngốc, nhưng Lê Phi vào lúc này không hề có tâm tình so đo với hắn. Nàng im lặng một lúc lâu, sau đó dần dần bình tĩnh lại rồi nói: “Đi thôi, nếu chúng ta ở lại lâu hơn chỉ sợ là sẽ càng có nhiều người đến.” Nếu như lặp lại cảnh tượng Hải Vẫn năm đó thì không biết có bao nhiêu phiền toái.
Nàng nâng tay lên, như có ý định hấp thụ khu rừng được hóa thành từ cấm thuật Đoạn Thủy, nhưng lòng bàn tay nàng lại dừng lại giữa không trung mà chẳng làm gì cả. Đây là vết tích cuối cùng của Ca Lâm lưu lại trên thế gian này, đối với A Tiêu, Thẩm tiên sinh, còn có Lục Tích Vy nữa, đây hẳn là một nơi đáng để ghi nhớ.
Lê Phi chậm rãi buông tay xuống, quay đầu nhìn Lôi Tu Viễn: “Tu Viễn, chàng có thể ra khỏi đây được không?”
Lôi Tu Viễn vòng ta qua vai nàng, Lê Phi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, còn khung cảnh trước mắt thay đổi nhanh chóng, nhưng chỉ trong chớp mắt sau, bọn họ đã ra khỏi khu rừng kia. Đây là lần đâu tiên Nhật Viêm chứng kiến năng lực phá vỡ kết giới từ tiên pháp vô cùng lợi hại của Dạ Xoa, hắn không khỏi luôn miệng khen ngợi: “Chiêu này hay đấy! Ngươi làm sao làm được thế?”
Lôi Tu Viễn vừa đưa tay lên dùng biện pháp che mắt lên người mình vừa nói: “Có nói cho ngươi biết, ngươi cũng không làm được.”
Nhật Viêm lập tức tức giận: “Ngươi nói cái gì đó?!”
“Có người đến.” Lôi Tu Viễn dùng hai ngón tay để nhét Nhật Viêm về tay áo mình. “Đừng nói nữa, trốn đi.”
Nhật Viêm giận đến mức bốc khói, nhưng cứ phải có người đến vào lúc này nên hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào mà chỉ có thể hung hang cắn vào ngón tay Lôi Tu Viễn mấy cái để trút giận.
Ba người núp vào trong bóng tối, một lúc sau, họ nhìn thấy chưởng môn Thẩm tiên sinh của Vạn Tiên Hội vội vã chạy tới. Theo sau là A Tiêu và một vị mỹ nam vô cùng quen mắt. Lê Phi nhìn chằm chằm người nọ một hồi lâu mới nhớ ra người đó là tiên sinh Mặc Ngôn Phàm của Thư Viện năm đó. Nàng không ngờ rằng hắn đang mặc trang phục của Đông Hải, không lẽ đã rời khỏi Tinh Chính Quán rồi sao?
A Tiêu đang vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho Thẩm tiên sinh: “Con đã nhốt hai người họ trong khu rừng đó và không nghĩ bọn họ có thể ra ngoài trong một thời gian được.”
Tuy nhiên, thần sắc của Thẩm tiên sinh lại vô cùng nghiêm nghị, ông trầm giọng nói: “Con liều lĩnh quá rồi đấy! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng biết phân biệt nặng nhẹ như thế! Năm đó có bao nhiêu tiên nhân lợi hại như thế mà cũng không thể ngăn được hai người đó, con nghĩ con là thứ gì! Cũng may hai người bọn họ đều không có sát ý, nếu không con đã phơi thây tại chỗ từ lâu rồi!”
A Tiêu vẫn không phục: “Nhưng con đã nhốt bọn họ vào trong đó mà! Nếu phụ thân không tin thì cứ nhìn xem đi!”
Thẩm tiên sinh cả giận nói: “Nhìn! Nếu con có thể nhốt được bọn họ mới có chuyện đấy! Trong rừng kia đã không còn khí tức của bọn họ nữa rồi! Bứt giây động rừng, việc thành thì không có nhưng việc bại lại có thừa!”
A Tiêu bị ông mắng đến hốc mắt đỏ cả lên. Tuy nàng đã sớm không còn là thiếu nữ ngang bướng như trước nữa nhưng từ nhỏ nàng rất được sủng ái, sau này lớn lên gặp được Mặc Ngôn Phàm luôn thuận theo lời nàng, hiếm khi bị Thẩm tiên sinh khiển trách như thế nên nhất thời lại muốn khóc.
Mặc Ngôn Phàm ở một bên vòng tay qua vai nàng, hòa nhã nói: “Chưởng môn không cần tức giận, chỉ mới chốc lát mà thôi nên hẳn là bọn họ chưa trốn được bao xa. Lần quay về này của hai người họ kỳ lạ vô cùng, nhất định là có chuyện quan trọng gì khác. Không bằng thông báo cho các tiên gia của hai phái Sơn Hải để cùng nhau điều tra.”
Có lẽ bởi vì hắn không còn tu luyện đại pháp tuyệt tình đoạn dục Thiên Âm Ngôn Linh nữa nên giọng điệu không còn lạnh lùng như trước, vẻ lãnh đạm từng bao trùm trên mặt hắn cũng nhạt đi rất nhiều.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm tiên sinh dịu đi một chút, ông hung dữ trợn mắt nhìn A Tiêu nói: “Ai ai cũng nói gần son thì đỏ gần mực thì đen, con đã ở bên Ngôn Phàm nhiều năm như thế mà lại không học được chút điềm tĩnh từ nó. Đúng là bùn nhão không thể đỡ nổi tường.”
A Tiêu hừ một tiếng, quay đầu đi mà không để ý đến ông nữa. Lê Phi lẳng lặng nhìn ba người họ vừa nói vừa bay đi xa, sau đó thấp giọng nói: “Bọn họ muốn thông báo cho tiên nhân hai phái Sơn Hải nên chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái. Nơi này không thích hợp ở lâu, sau khi hấp thụ được linh khí chúng ta lập tức trở về.”
Nhật Viêm cả giận nói: “Nhanh như vậy đã đi rồi? Ta còn mấy con hung thú chưa bắt được mà! Mấy con kia thì thôi, nhưng mà con Thận gì đó, nhất định phải bắt về một con! Ở Hải Ngoại không có!”
“Sau này sẽ có nhiều cơ hội nữa.” Lê Phi trấn an hắn. “Lần này đi về trước, lần sau nếu ngươi còn muốn đến đây thì chúng ta lại lén lút tới nữa, không kinh động đến ai cả.”
Nhật Viêm miễn cưỡng đón nhận lời an ủi này, nhảy ra khỏi tay áo Lôi Tu Viễn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cam tâm, lại nói: “Để ta đánh chết tên tiểu quỷ này rồi nói sau! Tên tiểu tử thối họ Lôi kia! Ngươi có dám đến đây hay không!”
Lôi Tu Viễn nói: “Nhật Viêm tiền bối dũng mãnh vô địch, ta tâm phục khẩu phục, nguyện ý nhận thua.”
“Ngươi…” Nhật Viêm hận không thể xé hắn thành từng mảnh.
“Đừng ồn ào nữa!” Lê Phi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt nhìn Lôi Tu Viễn rồi lại trừng mắt nhìn Nhật Viêm. “Tu Viễn, chàng đừng lúc nào cũng khiêu khích như thế. Nhật Viêm, ngươi cũng đừng dễ dàng bị chọc tức như vậy được không? Hai người không phải là trẻ ba tuổi nữa mà suốt ngày cãi nhau!”
Nàng đi về phía trước, hai người phía sau suốt ngày cãi vã cuối cùng cũng im lặng. Sau một chặng đường dài quanh co, bọn họ lại vào trong thành. Không ngờ ở đó lại có rất nhiều Hải phái tiên nhân đi đi về về, bọn họ cứ vô thức quan sát người đi đường xung quanh, không để sót một ai.
“Có thể nhìn ra bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện.” Lê Phi vừa tránh né mọi ánh mắt dò xét vừa nhỏ giọng nói: “Nơi này chỉ có tiên nhân của Vạn Tiên Hội.”
Nhật Viêm thiếu kiên nhẫn: “Ngươi có thể hấp thụ linh khí ở đây! Chỉ cần hút hết linh khí của những tên tiên nhân chó má này là được rồi! Hút xong nhanh quay về!”
Lê Phi cười một tiếng: “Ta đã đã có lựa chọn tốt nhất để hấp thu linh khí, đi theo ta.”
Nàng bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến gần tấm bia linh khí. Nơi này luôn có đông đúc người qua lại, mặc dù tấm bia linh khí đã bị tấm vải đen che lại, nhưng mọi người vẫn muốn nhìn thấy thứ gì đó phía bên dưới.
Lôi Tu Viễn có chút kinh ngạc: “Nàng muốn hấp thu linh khí từ tấm bia này?”
Lê Phi thấp giọng nói: “Có để ở nơi này cũng chỉ bị phủ đầy bụi mà thôi. Nếu bọn họ đã không cần thì chẳng thà ta lấy lại còn hơn. Như vậy cũng tốt hơn để cho tâm huyết của sư phụ bị chôn vùi như thế này.”
Nàng híp mắt nhìn tấm bia linh khí kia, trước kia nàng đã suy tính qua rất nhiều khả năng, nhưng không hề nghĩ đến nó sẽ không được thừa nhận và không được công khai với thế hệ sau này. Nàng lắc đầu rồi ném Hủy Chi Giác ra, chiếc sừng nhỏ xoay tròn lập tức bắt đầu thèm khát hấp thu linh lực, chỉ trong chốc lát, những lưới linh khí tạo nên tấm bia kia lập tức bị nó hấp thu không còn một chút.
Trước khi những người xung quanh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đã nhìn thấy lưới linh khí chằng chịt dày đặc trước mắt đột nhiên biến mất trước mắt, sau đó tấm bia linh khí dưới tấm vải đen kia nhanh chóng thu nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại một tấm vải đen theo gió mà rơi trên mặt đất.
“Đi thôi.”
Thừa dịp mọi người còn chưa kịp la lên, Lê Phi xoay người đi về phía bờ biển, sau đó mới phát hiện có vô số tiên nhân đang bay lượn trên mặt nước, muốn quay trở lại mà không để lại dấu vết thì cực kỳ khó khăn.
Đang do dự có nên để lộ thân phận mà trực tiếp xông lên hay không thì chợt thấy trên vai bị người khác nhẹ nhàng vỗ một cái. Một giọng nói tùy tiện thích gì nói đó đã lâu chưa nghe thấy vang lên phía sau: “Ồ, ta biết ngay là mọi người mà.”
Lần này không chỉ có Lê Phi kinh ngạc, mà ngay cả Nhật Viêm và Lôi Tu Viễn đều giật mình, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Linh khí của Lê Phi bị thu lại nên không phát hiện được dao động của người khác, nhưng Lôi Tu Viễn thân là Dạ Xoa vậy mà không thể nhận ra được, quả thật là lần đầu tiên thấy. Trong mắt hắn lập tức tràn đầy qua kim quang, ra tay nhanh như chớp, tóm lấy cổ họng người nọ, người nọ đưa hai tay lên, cười khổ với bọn họ: “Không cần tuyệt tình như thế chứ? Bốn trăm năm không gặp, mới vừa chạm mặt đã muốn bóp cổ ta sao?”
Lê Phi thấy y phục của hắn lòe loẹt, dung mạo tuấn tú, tuy đã là qua bốn trăm năm nhưng ngũ quan và vóc dáng vẫn không hề thay đổi. Chính là Hồ Gia Bình biến mất đã lâu.