Khi mặt trời vừa ló dạng, thành trấn nhỏ bên ngoài Vạn Tiên Hội cũng bắt đầu một ngày mới đầy hân hoan, nhưng có lẽ bây giờ không nên gọi nó là thành trấn nhỏ nữa. Hậu quả thiên tai Hải Vẫn bốn trăm năm trước để lại không tàn khốc như tưởng tượng, môn phái duy nhất chịu thiệt hại nặng nề nhất ở gần Đông Hải chỉ có Nghiễm Sinh Hội mà thôi.
Sau khi Hải Vẫn kết thúc và có được sự đồng ý của nhiều chưởng môn Hải Phái, Vạn Tiên Hội ở gần Nghiễm Sinh Hội nhất đã đón nhận một số đệ tử Nghiễm Sinh Hội và sát nhập thành trấn bên ngoài đó. Ngày xưa bởi vì đặc thù địa hình mà diện tích thành trấn của Vạn Tiên Hội có chút nhỏ, nhưng theo thời gian nó đã trở thành một trong những thành trấn phồn hoa và lớn nhất Đông Hải không thua gì Dương Hi Thành và có sự trao đổi rất thường xuyên với Trung Thổ.
Lê Phi vén khăn hoa trên đầu lên, hôm nay nàng dùng thuật che mắt biến thành một cô thôn nữ bình thường nhất. Lôi Tu Viễn bên cạnh lại giả trang thành một đại hán chân bùn, còn Nhật Viêm thì thu nhỏ lại thành món đồ trang sức chỉ bằng một ngón tay cái để Lê Phi đeo ở thắt lưng, hai con mắt nhỏ bằng hạt đậu quét khắp bốn phía, thở dài: “Sao lại thay đổi nhiều như vậy! Ta hoàn toàn không nhận ra!”
Lê Phi nhỏ giọng nói: “Nhật Viêm, ngươi nói chuyện nhỏ nhẹ chút. Nếu để người khác nghe được thì biết làm thế nào đây? Sẽ bị phát hiện đó.”
“Bị phát hiện thì có sao đâu! Ngươi sợ cái quái gì!” Nhật Viêm hung hang trừng mắt.
Lê Phi kiên nhẫn nói: “Ta chỉ đến để hấp thu linh khí thôi, không phải tới đấu pháp. Hơn nữa, Tu Viễn cũng muốn đến để nhìn Trung Thổ một chút, còn ngươi không phải cũng muốn bắt về vài con yêu vật hiếm thấy sao? Nếu bị Trung Thổ tiên gia phát hiện được thì còn bắt được sao?”
Nếu như thế thì giết hết bọn chúng không phải là được rồi sao? Nhật Viêm suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn không nói lời này ra. Hắn cũng biết rằng việc yêu cầu Lê Phi giết sạch tiên gia Trung Thổ rất không thực tế, điều đáng ghét hơn nữa là tiểu quỷ Lôi Tu Viễn chẳng lúc nào ủng hộ lời hắn cả làm hắn trông như một kẻ ngốc trước mặt hai đứa nhóc.
“Không biết có thể gặp Ca Lâm và Lục Ly không.” Lê Phi vừa tùy ý đi về phía trước, vừa tò mò nhìn xem thành trấn mới lạ của Vạn Tiên Hội này. Đúng là thay đổi quá nhiều, nàng hoàn toàn không tìm thấy được đâu là tiểu viện trước kia của Bách Lý Ca Lâm nữa.
Chỉ mới bốn trăm năm trôi qua kể từ lần Hải Vẫn trước, hiển nhiên Trung Thổ vẫn chưa có sự chuẩn bị gì cho lần Hải Vẫn tiếp theo nền bầu không khí xung quanh vẫn rất ung dung nhàn nhã. Thật ra thì nàng không nên lén lút đến Trung Thổ vào lúc này, nhưng khi ở Đảo Câu Anh, Nhật Viêm suốt ngày la hét thúc giục nàng mở Tiểu Thiên Thế Giới để chứa những thi thể kia vào. Nơi này vẫn tốt và thực dụng hơn tầng hầm dưới nhà Lôi Tu Viễn nên nàng đành phải chọn một chiếc gương đồng, rồi dựa theo lời dạy của Nhật Viêm mà mở Tiểu Thiên Thế Giới.
Thêm nữa là còn phải trị thương cho Lôi Tu Viễn. Thương tích của hắn là do thiên lôi biển lửa gây ra nên cho dù có ngủ say mấy trăm năm thì cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Phải chữa trị cho Dạ Xoa, hơn nữa còn phải nối lại chiếc sừng bị gãy của hắn khiến cho Lê Phi cuối cùng cũng cảm nhận được cơn khát linh khí của cơ thể mình lần nữa.
Linh khí mỏng manh ở Hải Ngoại căn bản không thể thỏa mãn nên ba người không còn khác đành phải bàn bạc bí mật đến Trung Thổ. Vì mới chỉ qua bốn trăm năm hẳn là Trung Thổ còn chưa đề phòng gì nhiều, nhân dịp này âm thầm quay về tìm cố nhân cũng tốt. Lôi Tu Viễn và Nhật Viêm đều là kiều người nói đi là đi, còn Lê Phi cũng dứt khoát đánh bạo nuốt chửng thiên lôi biển lửa mà cưỡi gió đến vùng Trung Thổ mình đã rời xa bốn trăm năm.
Trong lòng nàng có chút không chắc chắn, thời gian ở Hải Ngoại và Trung Thổ không giống nhau, đối với nàng và Lôi Tu Viễn mà nói bốn trăm năm đã trôi qua khi họ đang ngủ và quá khứ cứ như mới hôm qua. Thế nhưng, đối với các bằng hữu của nàng thì mỗi một khắc của bốn trăm năm đó đã trôi qua thật sự, những cảm xúc mạnh mẽ thuở thiếu thời kia giờ đây dường như đều đã bị lãng quên.
Nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, Lê Phi quay đầu lại. Khi bắt gặp ánh mắt của Lôi Tu Viễn, nàng khẽ mỉm cười: “Sao thế? Đây là lần đầu tiên thấy ta giả trang thành một cô thôn nữ?”
Lôi Tu Viễn chậm rãi lắc đầu, nhìn dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra của nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng không sao chứ? Thiên lôi biển lửa ngày đó.”
Trung Thổ và Hải Ngoại được ngăn cách bởi thiên lôi biển lửa, nếu người bình thường chạm vào kết giới đáng sợ của tự nhiên này có thể mất mạng trong chốc lát, nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy nàng bay vào. Một lát sau, toàn bộ thiên lôi biển lửa ngày đó đều đã bị hấp thu vào cơ thể nàng, vậy mà nàng có thể cười đùa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lê Phi vuốt ngực một cái: “Không phải là không sao, nhưng so với lần trước thì nằm trong phạm vi mà ta có thể chịu đựng được. Hiện giờ bọn chúng vẫn còn được giấu trong ngực ta này, khi nào quay về ta sẽ thả chúng ra, đến khi đó sẽ ổn thôi.”
Nhật Viêm đột nhiên hét lên một tiếng quái dị: “Vậy bây giờ chẳng còn thiên lôi biển lửa nữa?! Nghĩa là người từ Hải Ngoại và Trung Thổ muốn đến hai nơi đó thì cứ đến sao?”
“Chắc là vậy.” Lê Phi vẫn còn vuốt ngực. “Không phải trước đây Trung Thổ và Hải Ngoại từng có qua lại sao? Ta nghĩ hẳn là thừa dịp Quả Kiến Mộc nuốt chửng thiên lôi biển lửa và xua đuổi các yêu vật hung thú trên biển nên mới có thể kết nối hai vùng. Lần này chúng ta đến sớm hơn một trăm năm, nước biển vẫn chưa bị dồn vào vực sâu… Chuyện này cũng tốt thôi, Hải Vẫn năm trăm năm một lần không đến nữa chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Tay nàng bỗng nhiên bị Lôi Tu Viễn cầm lên, hắn dường như rất không thích mỗi khi nàng vuốt ngực như thế, thản nhiên nói: “Đừng vuốt nữa, càng vuốt càng phẳng.”
“Chàng…chàng nói gì đó…” Lê Phi nghẹn họng trợn mắt nhìn hắn, nàng không biết mình có nghe nhầm không…
Lôi Tu Viễn cười nói: “Ta không nói gì cả, đi thôi.”
Được rồi! Đây là lần thứ hai rồi đó! Nàng vẫn chưa quên năm đó ở Thư Viện, khi hắn còn là một đứa trẻ đã chê bai vóng người của nàng đâu!
Lê Phi hung dữ liếc hắn một cái, tay nàng bị hắn nắm lấy, rồi hai người một trước một sau lần lượt đi trên đường. Trong mắt người khác, họ giống như một cặp vợ chồng nông dân mới cưới.
“A, con dốc kia.” Lê Phi rốt cuộc cũng trông thấy một khung cảnh tượng đối quen thuộc. Mấy chục dặm phía dưới con dốc là mặt nước lấp lánh của Đông Hải, sáu người bọn họ đã từng uống rượu ở quán rượu phía sau con dốc, khi đó ai cũng say khướt. “Còn có khách đi.ếm đó nữa, Tu Viễn, chàng có ấn tượng gì không?”
Nàng chỉ vào một căn nhà vô cùng cao ở phía xa. Dù sao đã mấy trăm năm trôi qua rồi, nó không thể nào còn là khách đ.iếm ban đầu nữa, hẳn là đã được trùng tu qua vô số lần. Có nhiều tầng hơn trước rất nhiều, màu sắc càng khoa trương và lộng lẫy hơn, quanh quẩn trên đó vẫn còn vô số yêu vật được nuôi dưỡng. Năm đó nàng uống rượu say, là Lôi Tu Viễn bế nàng về khách đ.iếm, chuyện đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng.
Lôi Tu Viễn nheo mắt hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu. Không phải là hoàn toàn không có ấn tượng gì, trong một thoáng hắn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, mùi vị của gió, múi vị của biến, hẳn là hắn đã từng đến đây. Thế nhưng, chi tiết cụ thể như thế nào, hắn hoàn toàn không thể nhớ được.
“Chẳng sao cả. Đợi đến khi ta hấp thu đủ linh khí rồi, chúng ta sẽ lén chạy đến Vô Nguyệt Đình, nhân tiện chúng ta còn có thể tới thăm Hồ Xạ Phong của sư phụ năm đó. Đúng rồi, còn có thể đến Thư Viện, còn tiểu viện trước kia của chàng dưới chân núi Tinh Chính Quán nữa, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, không biết hiện giờ đã biến thành cái gì rồi…”
Lê Phi kể lại tất cả những kí ức ở Trung Thổ đã thuộc nằm lòng từ lâu, còn chưa nói xong thì đã bị Lôi Tu Viễn che miệng lại, hắn cau mày: “Mong ta nhớ lại đến vậy sao?”
Nàng đẩy tay hắn ra, cười toe toét: “Là chàng nói nhớ lại với không nhớ lại không có gì khác biệt mà. Dù sao cũng là chàng cả thôi, có liên quan gì sao?”
“Nhanh mồm nhanh miệng.” Hắn nhéo mạnh má nàng một cái. Cái gọi là gần mực thì đen là do hắn tự làm tự chịu, nha đầu này sau khi ở cùng với hắn một thời gian đã không còn ngốc nghếch như xưa nữa.
Nhật Viêm không nhịn được ho khan hai tiếng: “Các ngươi muốn tình tình tứ tứ thì đợi buổi tối vào trong phòng muốn làm gì thì làm! Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi đang làm gì vậy! Bớt bớt chút đi! Nhìn bên kia xem! Không cảm thấy nơi đó có dao động linh khí rất mạnh mẽ hay sao?”
Nói dùa đôi câu mà cũng được gọi là tình tứ?! Lê Phi thật không biết phải làm thế nào, con hồ ly này càng ngày càng thích tìm kiếm cảm giác tồn tại. Nàng nhìn về hướng Nhật Viêm chỉ thì thấy trong tòa thành này có một mảnh đất trống gần biển, được bao phủ bởi lưới linh khí dày đặc, có chu vi khoảng một dặm. Bên trong lưới linh khí có một vật khổng lồ cao vài trượng, nó còn được bao phủ một tấm vải đen, không biết là gì.
Trong lòng Lê Phi chợt động, nàng nhìn khung cảnh xung quanh rồi nói: “Đó là… là tấm bia linh khí ta để lại sao?”
Ngày đó, nàng khắc tất cả những chuyện sư phụ mình đã trải qua trong mấy chục năm ở Hải Ngoại và để lại cho các tiên gia ở Trung Thổ xem. Không ngờ nó cuối cùng lại bị che đi, nếu như nàng nhớ không lầm, vô số tiên nhân Trung Thổ năm đó không phải là rất tò mò về Hải Ngoại sao?
Nhật Viêm cười lạnh một tiếng: “Còn tưởng bọn chúng muốn tìm hiểu về Hải Ngoại lắm hả! Vật này ngươi để lại có sức càm dỗ qua lớn, nếu để cho tất cả mọi người thấy được thì ai cũng sẽ muốn đến Hải Ngoại cả thôi. Đến lúc đó thì mấy chưởng môn và tiên nhân chó má kia phải làm thế nào? Có thể nhận được lợi ích gì? Hơn nữa, Hải Vẫn hoành hành nhiều năm như vậy, đột nhiên để lại vật này nói với mọi người rằng Hải Ngoại không giống họ nghĩ thì ai có thể chấp nhận được? Báo thù luôn dễ dàng hơn nhiều so với đổi mới! Lòng người mà dễ đoán như vậy sao!”
Lê Phi không khỏi im lặng, lòng người phức tạp hay thay đổi, nàng quả thật chưa suy nghĩ chu toàn. Tấm bia này được để lại quá sớm, dù tâm huyết của sư phụ đã được công khai cho toàn thiên hạ nhưng vẫn bị che lại suốt bốn trăm năm. Tấm bia linh khí là một loại trái cây chưa từng có người nếm qua, tuy nhìn qua cực kỳ hấp dẫn nhưng không có người nào dám nếm thử mà chỉ có thể che đậy nó lại.
“Chúng ta đi xuống và nhìn xem một chút đi.” Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ con dốc và bước nhanh về phía tấm bia linh khí.
Tấm bia linh khí khổng lồ được bao phủ bởi vải đen và lưới linh khí này dường như đã trở thành một thắng cảnh nổi tiếng ở thành trấn bên ngoài Vạn Tiên Hội. Từ sáng sớn đã có rất nhiều người tụ tập bên ngoài để xem, thậm chí còn có một số người người địa phương bịa đặt đủ điều về tấm bia này.
Lê Phi thậm chí còn nghe có người nói đây là tảng đá thiêng từ trên trời rơi xuống bốn trăm năm trước, nàng dở khóc dở cười quay đầu nhìn quanh muốn nhìn xem là ai đang nói lung tung như vậy. Trước mặt có nhiều bóng người tấp nập qua lại, nàng chợt nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh vô cùng quen mắt. cô nương đó còn đang mặc trên người đệ tử phục của Vạn Tiên Hội, lộ ra vòng eo thon dài trắng như tuyết, mái tóc dài tựa như thác nước xõa sau lưng.
Lê Phi sửng sốt, không nhịn được buột miệng gọi: “Ca Lâm!”
Mọi người xung quanh quay lại nhìn cô thôn nữ, thắc mắc không biết nàng đang gọi ai. Thế nhưng cô gái kia không quay đầu lại chỉ khoanh tay mà chăm chú nghe, dường như nàng rất có hứng thú với những sự tích bịa đặt của tấm bia linh khí này.
Lê Phi chen qua dòng người đi đến vỗ vai nàng một cái, gọi nàng thêm một lần nữa: “Ca Lâm.”