*thử tâm: lòng này
千秋一场大梦, 此心所欲何为?
Thiên thu vốn chỉ là một giấc mộng, lòng này còn cầu gì hơn?
Kỷ Đồng Chu lặng lẽ nhìn bức tường phủ đầy tuyết trắng, những dây leo khô héo vàng úa cố gắng mọc lên vài cành từ đống tuyết. Khi mùa hè nóng bức đến và băng tuyết không còn nữa, vô số chùm hoa tử đằng nặng trĩu sẽ từ trên tường rơi xuống, hương thơm thoang thoảng trong gió, kèm theo tiếng ve sầu ríu rít, lẻn vào giấc mơ của thiếu niên về đêm.
Hắn dường như nhớ lại một ký ức đầy màu sắc từ rất lâu về trước. Khi đó, bầu trời lẽ ra phải trong xanh, cỏ cây xanh tươi mọc um tùm, hoa dưới bậu cửa sổ rực rỡ, mọi thứ đều tươi sáng và đầy màu sắc.
Kỷ Đồng Chu cất đi xương Kỳ Lân dưới chân, sau đó dùng đôi giày đắt tiền hoa lệ giẫm lên tuyết trắng dày, hình như có chút không quen, dường như bản thân hắn gần như quên mất cách loạng choạng tiến về phía trước trong tuyết. Đi dọc theo bức tường chậm rãi nửa vòng, thỉnh thoảng có các đệ tử Thư Viện đi ngang qua, có người áo trắng quần đỏ, có người áo trắng váy đỏ. Ai ai cũng trông non nớt, nhưng đôi mắt thì vô cùng sáng ngời, tuy rất tò mò mà nhìn vị tiên nhân tóc trắng này đánh giá một cách cung kính, nhưng chẳng có ai dám tiến lên trước gây ồn ào cả.
Bước chân của hắn dừng lại trước một cánh cửa nhỏ trước viện, rồi chậm rãi đưa tay lên lau đi một ít tuyết đọng trên đó. Những dòng chữ được khắc phía trên lập tức đập vào mắt hắn: “Gian Phòng Kỳ Lân”, “Gian Phòng Thiên Hương”, “Gian Phòng Tĩnh Huyền”.
Đẩy cửa viện ra sẽ thấy ba gian nhà lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuyết trắng trong sân đã được quét sạch. Trong thoáng chốc, dường như có vài bóng người xuất hiện trước mắt hắn, vẫn là những thiếu niên dáng vẻ tràn đầy sức sống đó. Mấy tiểu cô nương áo trắng váy đỏ đang nói chuyện vô cùng rôm rả, còn mấy đứa bé trai đang ở trong bóng râm so ai cao hơn ai.
Thế nhưng chớp mắt một cái, tất cả hình ảnh này lại đột ngột biến mất. Vào giờ phút này, trong tình huống này, chỉ còn lại hắn đứng ở chỗ này, vạn vật vẫn như cũ, nhưng đã không còn người nữa.
Sau lưng truyền đến tiếng ngự kiếm sắc bén xuyên qua không trung, người đến tiến lên mấy bước cung kính hành lễ: “Sư tôn, đã đến buổi trưa rồi.”
Kỷ Đồng Chu xoay người nhìn thiếu niên có dung mạo thanh tú và tư thái đoan trang khoảng mười một mười hai tuổi trước mặt, tựa hồ nhìn thấy chính mình của năm đó. Đã bốn trăm năm rồi, Hoàng tộc Việt Quốc lại sinh ra một đứa trẻ có linh căn thâm hậu. Bốn trăm năm trước, do trùng hợp ngẫu nhiên mà hắn không được Huyền Sơn Tử trực tiếp đưa vào Tinh Chính Quán, đứa trẻ này may mắn hơn hắn rất nhiều.
Kỷ Đồng Chu ộ ra một tia ấm áp hiếm có, giọng nói có chút ôn hòa hơn bình thường: “Cảnh Ngô, đây là lần đầu tiên con đến Sồ Phượng Thư Viện đúng không? Cảm thấy thế nào?”
Kỷ Cảnh Ngô nhất thời không hiểu sư phụ mình đang nghĩ gì, vị tiền bối này của Hoàng tộc Việt Quốc luôn rất nghiêm túc và tàn nhẫn, cho nên cậu thật sự có chút sợ ông ta.
Suy nghĩ một lát, cậu mới dè dặt trả lời: “Đệ tử cảm thấy Thư Viện vô cùng tốt. Mặc dù không hùng vĩ và uy thế như Tinh Chính Quán, nhưng phong cảnh ở đây đẹp đẽ và không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Nếu tu hành ở đây thì hẳn là có thể kết được rất nhiều bằng hữu tri kỷ đúng không ạ?”
Bằng hữu tri kỷ, Kỷ Đồng Chu cười, mười một mười hai tuổi đúng là độ tuổi thích hợp kết bạn nhất.
“Năm đó vi sư đã từng tu hành ở đây.” Hắn nói chậm rãi. “Cũng đã quen được vài người bằng hữu tốt.”
Kỷ Cảnh Ngô tò mò chăm chú nhìn hắn, dường như không dám hỏi. Tại sao cậu lại chưa từng thấy bằng hữu tri kỷ nào của vị tiên nhân này thế?
Xương Kỳ Lân đeo chéo trên lưng Kỷ Đồng Chu bắn ra như sao băng, tiên nhân tóc trắng mặc bạch y kia tiêu sái nhảy lên đó, thanh âm bất chợt lạnh đi: “Cái gọi là bằng hữu, một ngày nào đó con sẽ phát hiện nó không hề giúp ích được gì cho việc tu hành cua mình. Việc con cần làm bây giờ là chuyên tâm tu hành, nhanh chóng tìm ra tâm tu hành của mình nằm ở đâu. Nếu lúc nào cũng chỉ biết chơi đùa thì làm sao vi sư có thể yên tâm trở về cõi tiên trong tương lai đây?”
Kỷ Cảnh Ngô lập tức vâng vâng dạ dạ nói phải. Tính tình của đứa nhỏ này khác xa hắn năm đó quá nhiều, có lẽ là do Việt Quốc đã vô cùng phồn vinh hưng thịnh suốt bốn trăm năm qua. Dưới sự che chở của hắn, lãnh thổ đã được mở rộng ra đến cực điểm nên người Hoàng tộc không hề biết đến cái gì gọi là hiểm nguy và xung đột. Khó khăn lắm mới sinh ra được một người có linh căn, nhưng vẫn luôn mông lung mơ mơ hồ hồ, không biết được tại sao mình phải tu luyện, đúng là không thể so sánh với hắn của năm đó được.
Vô số vị tiên nhân đã tụ tập ở chính điện phía trên hòn đảo nổi của Thư Viện, người sáng lập trường thọ của Thư Viện, Tả Khâu tiên sinh đã qua đời hai ngày trước, khiến giới tu hành không khỏi than khóc.
Những tiên nhân và trưởng lão thành danh ngày nay phần lớn đều xuất thân từ Học Viện năm đó, hầu như đều có lòng kính yêu sâu sắc với vị lão tiên nhân tốt bụng này. Tuổi thọ của tiên nhân dài hơn người phàm rất nhiều, nhưng nếu không đạt được đại đạo thì cũng thoát không khỏi cánh cửa sinh tử luân hồi.
Hai trăm năm trước, người trường thọ nhất tu hành giới, Tang Hoa Quân đã qua đời. Lão từng là vị tiên nhân mọi người hy vọng có thể đạt tới đại đạo nhất, nhưng cuối cùng vẫn không đến được bước cuối cùng kia. Sau đó mấy năm, những người sáng lập Thư Viện lần lượt qua đời, cuối cùng đến phiên Tả Khâu tiên sinh. Sau khi sắp xếp được người sẽ thừa kế Thư Viện, ông đã lặng lẽ về cõi tiên vào giữa đêm vắng vẻ.
Lấy cái mới thay thế cái cũ vốn là đạo trời và tu hành giới cũng như thế. Các trưởng lão và tiên nhân ngày xưa cũng âm thầm nhìn các trưởng bối của mình đi về cõi tiên, hôm nay đến phiên những người mới như bọn họ, sau này nữa, chính là hậu bối của bọn họ sẽ là người tiếp nối sự nghiệp tu hành lâu dài này. Cho dù những người đạt được đại đạo rất hiếm và dường như không thể, nhưng vẫn có rất nhiều người đang nỗ lực hết mình để phấn đấu vì chút hy vọng nhỏ nhoi đó.
Trước chính điện có một chiếc giường thủy tinh ngàn năm tuổi, thi thể của Tả Khâu tiên sinh đang nằm yên bình trên đó, chín người thừa kế học viện đã sắp xếp trước đó đang vây quanh ông và hành lễ. Hàng nghìn hàng vạn tiên nhân có trên đảo nổi đồng loạt im lặng hành lễ, sau đó, ngọn lửa từ trời trong khoảnh khắc đã nuốt chửng thân thể của Tả Khâu tiên sinh. Tuy nói cơ thể của người tu hành không thể trở về bụi đất, nhưng Tả Khâu tiên sinh đã cống hiến cả cuộc đời cho Thư Viện, được thiêu bên trong Thư Viện chắc hẳn cũng là tâm nguyện của ông.
Ngọn lửa đỏ rực dần dần tắt đi, thi thể trên giường thủy tinh đã hóa thành những hạt bụi nhỏ bé nhất, không thể nhìn thấy nữa. Các tiên nhân theo thứ tự đáp xuống từ đám mây dưới chân, sau đó hành lễ chào chin người thừa kế mới. Kỷ Đồng Chu dẫn Kỷ Cảnh Ngô bay nhanh về phía trước, các tiên nhân bên cạnh vừa nhìn thấy hắn đã lập tức kính sợ rối rít né tránh hành lễ.
Vị tiên nhân tinh chính quán có đạo hiệu Huyền Hoa Tử hiện giờ là một trong những người có danh tiếng vang dội nhất tu hành giới. Nghe nói hắn là thiên tài ngàn năm khó gặp được, từ lúc bắt đầu tu hành đến khi thành tiên chỉ cần vỏn vẹn hai mươi năm ngắn gọn, chấn động cả một thời. Ba trăm năm trước, hắn càng bộc lộ nhiều tài năng hơn và đã trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Hoa Môn, đạo hiệu Huyền Hoa được lấy từ người sáng lập Huyền Hoa Tử và nguồn gốc của cái tên này là của ngọn lửa vô cùng đặc thù mà cả hai người đều có —— Huyền Hoa Hỏa.
Tài năng của Huyền Hoa tiên nhân vô cùng nổi tiếng nhưng cũng nổi tiếng là vô cùng khó gần. Người này cực kỳ tham vọng, dưới sự bảo vệ của hắn, Việt Quốc trong nhiều năm liên tục đã thâu tóm được các nước chư hầu, và rất nhiều Quốc gia trong số đó cũng được các tiên nhân của các môn phái khác che chở nhưng vốn dĩ không thể thắng nổi. Ngoài ra còn có môn phái Long Danh Tọa hiện giờ đã suy tàn không vực dậy nổi làm tấm gương đi trước, nên mọi người cũng chỉ biết nén giận mà không dám lên tiếng.
Sau khi đã hành lễ với chín người thừa kế xong, Kỷ Đồng Chu tùy ý hàn huyên cùng bọn họ vài câu. Khi thấy sắc trời không còn sớm nữa, hắn lo lắng việc tu hành ngày hôm nay của Kỷ Cảnh Ngô còn chưa kết thúc, nên có ý định rời đi. Vừa quay lại thì thấy tiểu tử kia trốn ở phía xa mà cười đùa với một cô bé ở một góc trong chính điện.
Trong lòng Kỷ Đồng Chu tức giận, lập tức đi tới và lạnh lùng gọi: “Cảnh Ngô.”
Kỷ Cảnh Ngô bị dọa đến giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Sư tôn, đệ tử, đệ tử chẳng qua chỉ là tùy ý trò chuyện với vị sư muội này…”
Kỷ Đồng Chu không để ý tới cậu, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tiểu cô nương mặc đệ tử phục của Vô Nguyệt Đình bên cạnh. Nàng cũng mới mười một mười hai tuổi nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, trên người mặc váy trắng, trên đầu cài hoa đỏ trên mái tóc đen tuyền. Trong lòng hắn chợt động, những chuyện quá khứ đã chôn sâu từ lâu trong tim bỗng nhiên thoát ra ngoài, nhất thời quên cả việc mắng Kỷ Cảnh Ngô.
“Trẻ con thích chơi đùa là lẽ đương nhiên, Huyền Hoa tiên sinh cần gì phải nghiêm khắc như vậy.”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên sau lưng, tiếp theo đó có một vị nữ tử trung niên mặc trang phục trưởng lão của Vô Nguyệt Đình chầm chậm bước đến. Người này nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng khí chất hơn người, dung mạo đoan chính xinh đẹp, chính là trưởng lão Chiêu Mẫn của Vô Nguyệt Đình Trụy Ngọc Phong. Nàng cũng là một trong những nữ tiên nhân vô cùng nổi tiếng, là vì sau khi thành tiên không muốn lấy đạo hiệu mà cứ muốn mọi người gọi mình bằng cái tên thật Chiêu Mẫn này, vô cùng hiếm thấy.
Tiểu cô nương kia khi thấy nàng lập tức cười híp mắt hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Chiêu Mẫn hòa nhã nói: “Con và vị sư huynh Tinh Chính Quán này đi nơi khác chơi đi. Đừng ồn ào quá là được.”
Tiểu cô nương kia đáp một tiếng “Vâng”, rồi thoải mái nắm lấy tay Kỷ Cảnh Ngô, vừa kéo đi vừa quay đầu lại tiếp tục nói cười.
Kỷ Đồng Chu chắp tay hành lễ, quan hệ của hắn và Vô Nguyệt Đình vẫn luôn không tốt vì trước đây có quá nhiều mâu thuẫn, nhất là với vị Chiêu Mẫn tiên nhân trước mặt này. Mặc dù chưa có tiếp xúc trực tiếp gì, nhưng kể từ khi chưa thành tiên cho đến nay, các loại ân oán trong tối ngoài sáng kia cũng đủ để hai người bằng mặt mà không bằng lòng.
Chiêu Mẫn nhìn hắn một lúc, vị tiên nhân nổi tiếng từ nhỏ này mặc dù có mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như thuở thiếu niên. Mái tóc bạch kim này là cũng từ hắn mà ra, dường như là vì năm đó quá mức nóng lòng muốn trở thành tiên nhân mà hao hết tâm huyết. Những chuyện quá khứ kia đã không còn người nào nhớ nữa, mà phần lớn những người nhớ được cũng đã chết dưới tay hắn. Ân oán giữa nàng và người này, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết.
Nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Nghe đại danh của Huyền Hoa tiên sinh đã lâu, hôm nay được thấy, quả nhiên là phong thái bức người, tu vi cao cường.”
Kỷ Đồng Chu đáp: “Chiêu Mẫn tiên nhân khách khí rồi.”
Hắn không cho là vị nữ tiên nhân này cố ý tìm đến đây để nói chuyện phiếm với mình, chỉ sợ trong lòng tràn đầy hận ý, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù mình. Bốn trăm năm đã qua, có nhiều người hận hắn, nhiều đến mức hắn không hề để tâm đến nữa, vì bất kỳ hận ý nào cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị Huyền Hoa Hỏa vô địch của hắn trấn áp. Chỉ cần ngọn lửa ấy còn ở đây thì hắn sẽ không sợ gì cả.
Chiêu Mẫn cười một tiếng, thản nhiên nói: “Trước kia vào lúc rảnh rỗi, ta đã thu dọn một số đồ vật đã đóng bụi. Vậy mà ta lại tình cờ tìm thấy được một vài món đồ rất đáng hoài niệm, nghĩ rằng đối với Huyền Hoa tiên sinh cũng là những món đồ rất thú vị.”
Dứt lời, nàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp có kiểu dáng cổ xưa chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hoa văn sơn mài màu đen trên đó đã mờ cả đi, nếu không được bảo quản bằng linh khí thì chỉ sợ đã mục nát từ lâu rồi.
Kỷ Đồng Chu cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Dù nàng có đột nhiên ra tay công kích hắn thì hắn vẫn có thể hiểu được, thế nhưng chiếc hộp đựng đồ chỉ nữ tử mới dùng này là có chuyện gì nữa? Còn nữa, dao động linh khí còn lại trên chiếc hộp này —— thật quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, đến nỗi trái tim vốn cứng như đá trong nhiều năm qua của hắn bắt đầu đập dữ dội.
Chiêu Mẫn từ từ mở chiếc hộp cũ nát kia ra, bên trong được chia làm hai tầng. Tầng trên trống rỗng, nhưng tầng dưới lại có một chiếc lược gỗ gần như mới tinh, phía trên có vẽ hình chim phượng hoàng bằng mực vàng vô cùng tinh xảo. Bên cạnh cây lược gỗ, còn có một con dế ngọc màu tím nhỏ sống động như thật, sống động đến mức dường như có thể nhảy lên bất cứ lúc nào.
Kỷ Đồng Chu lùi lại hít một ngụm khí lạnh, hắn rõ ràng nghe được từ tận đáy lòng có một cánh cửa lặng lẽ mở ra. Trong nháy mắt, trước mặt hắn dường như xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng cài hoa đỏ, trên lòng bàn tay đang nâng niu một con dế ngọc, rồi ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười: “Cho ta mượn chơi hai ngày rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
Chơi hai ngày? Trong lòng hắn dường như có một cơn sóng ngầm mãnh liệt, thật muốn cười hai tiếng thật to.
Đã bốn trăm năm rồi, bốn trăm năm đã trôi qua…. Thiên thu vốn chỉ là một giấc mộng, lòng này còn cầu gì hơn?