Mấy người Câu Anh vừa tấn công Lê Phi vội vàng tiến tới nói một tràng, Lôi Tu Viễn không bình luận gì mà chỉ lặng lẽ đứng đối diện nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt lạnh lùng và phán xét —— cho dù là lúc trước ở Thư Viện hắn cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như thế với nàng, cũng không bao giờ có ánh mắt này, giờ phút này hắn đang nhìn một người xa lạ với thái độ hoàn toàn thù địch.
Lê Phi tỉ mỉ quan sát hắn hồi lâu, khẽ mỉm cười: “Loại trang phục quý trọng này rất phù hợp với hắn.”
Nhật Viêm không ngờ rằng sau hồi lâu như thế nàng lại nói điều vô nghĩa như thế, hắn ngay lập tức tức giận nói: “Ngươi có biết nhìn nhận tình huống là như thế nào không! Một chút tiến bộ cũng không có! Người vừa ném ngươi xuống là ai?! Ngươi muốn nói chuyện với hắn? Vậy thì phải xem hắn có thèm để ý đến ngươi hay không đã!”
“Hiện giờ không để ý đến ta, nhưng ta có thể chờ đến ngày chàng để ý đến ta mà. Ngươi kiên nhẫn một chút đi, đừng suốt ngày cứ nổi giận như thế.”
Nhật Viêm rất giận nàng gỗ mục không đẽo: “Một cái sừng của hắn đã gãy rồi! Lời nguyền cũng mất luôn! Bây giờ ngươi đối với hắn chỉ là một kẻ tùy tiện xâm nhập vào lãnh địa của người khác mà thôi! Nếu ngươi không nhớ được gì cả, đột nhiên bên cạnh mọc ra một nam nhân suốt ngày lẽo đẽo theo ngươi không buông thì ngươi sẽ vui vẻ hài lòng sao?! Không lẽ ngươi có cách nào khiến hắn nhớ lại tất cả rồi lại đi theo ngươi cười đùa hôn hít thân thiết?”
Lê Phi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ta không có cách nào cả.”
Hồ Gia Bình đã từng nói, ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Thư Viện đã có cảm giác quen thuộc, sau đó dần dần mới có thể nhớ lại quá khứ. Về phần Lôi Tu Viễn có giống như vậy không thì chằng ai biết cả.
Nàng thấy đám người Câu Anh kia không ngừng nói với Lôi Tu Viễn cái gì đó, nhưng hắn vẫn luôn im lặng không nói gì cả. Ngược lại, xung quanh có rất nhiều dân làng rối rít đáp lại, còn luôn có người cảnh giác và đầy nghi ngờ nhìn về phía mình. Nàng nhỏ giọng nói: “Nhật Viêm, ngươi có hiểu bọn họ đang nói gì không?”
Nhật Viêm phe phẩy tai rồi nói: “Đang tranh luận xem thân phận của ngươi là gì mà thôi. Linh khí ở Hải Ngoại rất mỏng manh, người có thể sử dụng ngũ hành tiên pháp là vô cùng hiếm thấy. Mấy người lúc nãy kia cứ khăng khăng gọi ngươi là Sơn Thần nhưng những người khác lại không tin.”
“…Vậy Lôi Tu Viễn lại là chuyện gì nữa?” Ở đây mọi người đều có thái độ khác nhau đối với hắn, trong mắt đều có sự kính trọng cùng ngưỡng mộ đặc biệt, không thể giả vờ được. Không lẽ hắn đang muốn thống trị ngọn núi và trở thành vua sao?
Nhật Viêm vừa nghe đến Lôi Tu Viễn thì giọng nói trở nên mỉa mai: “Hừ! Tiểu quỷ này thì ghê gớm quá rồi! Nếu ngươi có được một phần mười thủ đoạn và ý đồ của hắn, chắc ta nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh mất!”
Hắn cũng không biết Lôi Tu Viễn làm sao đến được Đảo Câu Anh này nữa vì thời điểm Nhật Viêm tìm thấy hắn thì hắn đã cẩm y ngọc thực, cuộc sống vô cùng sung túc. Hắn phải tốn rất nhiều thời gian mới biết rõ rằng ngày đó Lôi Tu Viễn đột nhiên từ trong núi đi ra ngoài như thần linh vậy và giống như Lê Phi, hắn cũng bị người Câu Anh tấn công. Thế nhưng, sau khi hắn hiện nguyên hình Dạ Xoa thì không ai có thể là đối thủ của hắn cả.
Thiên Châu Vạn Đảo mặc dù bát ngát vô tận, nhưng có rất ít người tu hành giống như Trung Thổ vậy, mà những bộ tộc lợi hại cũng rất ít, hần lớn đều là những người bình thường như phàm nhân, chỉ biết Ngự Yêu Thuật và phương thuật thôi, bọn họ hưa bao giờ hiểu được thế giới bên ngoài hòn đảo nơi mình sinh ra.
Hiển nhiên là người Câu Anh không hề hiểu được Dạ Xoa là thứ gì cả. Khi bọn họ nhìn thấy khắp người Lôi Tu Viễn được bao phủ bởi ánh sáng vàng, trên đầu có sừng, ngoại hình tuấn tú và khí chất phi thường thì liền họ hỏi hắn có phải là hóa thân của Sơn Thần không?
Không giống như Lê Phi, vì Lôi Tu Viễn từng trải qua cuộc sống ở Hải Ngoại nên có thể nghe hiểu được lời của bọn họ. Lúc này, hắn mới nói rằng thần linh trên núi mà là sứ giả thần linh phái xuống trông chừng bọn họ. Hắn không muốn nói người Câu Anh vốn đã ngu ngốc đâu mà họ lại thật sự tin vào lời nói hoang đường của hắn, tình thế ngay lập tức bị biến đổi, bọn họ hớn hở vui mừng cung kính với hắn như chủ tử vậy.
( Móa, anh Viễn quả là đỉnh của chóp =))))
Nhật Viêm vừa nói vừa lắc đầu than thở: “Quá ngu xuẩn, thật chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn đến thế. Tiểu tử Lôi Tu Viễn này lúc nào cũng đầy ý đồ xấu, thuần phục bọn họ lại dễ dàng như thuần phục con cừu vậy, không hề tốn sức chút nào.
Lê Phi nghe xong cười đến đau cả bụng. Mặc dù đã quên hết tất cả, nhưng Lôi Tu Viễn suy cho cùng vẫn là Lôi Tu Viễn, bản tính một chút cũng không thay đổi. Hắn vẫn đứng bên đấy, vừa cao ngạo vừa bình tĩnh, vẫn tràn đầy khí chất “ai đến gần ta đều là đồ ngu xuẩn” đó.
Hắn vẫn luôn lặng lẽ nhìn nàng với đôi mắt đen đầy ẩn ý, không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Lôi Tu Viễn luôn là như vậy, cho dù trong lòng có đang suy nghĩ chuyện kinh thiên động địa nào đó thì trên mặt cũng không bao giờ lộ ra biểu cảm gì. Hắn có phải đã nhớ được một ít chuyện cũ hay không?
Lê Phi cười nhẹ một tiếng với hắn, ngay sau đó Lôi Tu Viễn lạnh lùng chán ghét dời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn mở miệng nói mấy câu nàng nghe không hiểu, giọng nói lãnh đạm, vô số người Câu Anh ở phía đối diện lập tức trừng mắt nhìn nàng bằng ánh mắt thù địch, thậm chí còn có rất nhiều người cầm móc câu trong tay sẵn sàng di chuyển.
“Sao vậy? Chàng ấy nói gì thế?” Lê Phi gấp đến độ sắp nhảy dựng lên tới nơi rồi, việc bất đồng ngôn ngữ này thật khiến người khác phát điên mà.
Nhật Viêm cười lạnh nói: “Hắn nói mình chưa từng gặp ngươi bao giờ nên không thể là thần linh trong núi được, mà là kẻ đột nhập. Nhìn xem! Hắn đúng là một kẻ lòng dạ rắn độc mà!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe vèo vèo mấy tiếng, rất nhiều móc câu trắng bằng sắt nện vào Thổ Chủ Hộ Thân trên người Lê Phi, sau đó lại leng keng rơi đầy đất. Nhật Viêm hét lớn một tiếng, đột nhiên nhảy khỏi vai nàng đáp xuống đất, theo gió mà biến lớn hơn vô số lần, rồi dùng con mắt xanh nhạt hung tợn trợn mắt nhìn Lôi Tu Viễn và nhe răng nanh với hắn.
Khi những người Câu Anh nhìn thấy con Cửu Vĩ Hồ quen thuộc thì rối rít phát ra tiếng kêu kinh ngạc vui mừng. Một số người còn mạnh dạn tiến tới ném lá Mạn Đoài mà yêu vật yêu thích nhất ra, kiên trì cố gắng thuần phục con yêu quái vừa lợi hại vừa xinh đẹp này.
Nhật Viêm thổi bay những chiếc lá Mạn Đoài kia trong một hơi, tức giận nói: “Những kẻ ngu xuẩn này đúng là chỉ giỏi cản đường mà thôi! Giết sạch hết đi! Ta giữ chân hắn còn ngươi dùng Sâm La Đại Pháp khống chế hắn rồi trực tiếp mang đi!”
Lê Phi vội vàng níu lại cái đuôi của hắn: “Đang yên đang lành tự dung giết những người bình thường này làm gì? Chuyện này giao cho ta, ngươi trước tiên bình tĩnh lại đi.”
Nàng lấy ra một chiếc sừng Dạ Xoa bị gãy của Lôi Tu Viễn từ trong ngực áo, tiến về phía trước vài bước, mấy người Câu Anh lập tức hét lên, tuy không hiểu họ đang hét cái gì, nhưng giọng điệu của họ rất cảnh giác, chắc chắn họ đang muốn nói nàng dừng lại đừng di chuyển. Lê Phi đưa tay lên làm ra vẻ vô hại rồi dịu dàng mỉm cười với họ.
Nàng sinh ra đã xinh đẹp tuyệt trần, cười lên lại càng thêm đáng yêu nên những người Câu Anh kia không la hét nữa, mặc dù vẫn cảnh giác như cũ nhưng thái độ thù địch cũng giảm đi đôi chút.
Lê Phi mở miệng nói: “Ta không có ý gì khác, chẳng qua là đến tìm người rồi thuận tiện trả lại một vật mà thôi.”
Nàng lắc lắc chiếc sừng Dạ Xoa mảnh khảnh trong tay, vẻ mặt Lôi Tu Viễn trong nháy mắt thay đổi, đột nhiên hóa thành một luồng kim quang, sau đó Lê Phi cảm thấy sừng Dạ Xoa bị người khác cưỡng ép cướp đi, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng, cũng không thể nhịn được lo lắng nói: “Ta có thể giúp chàng chữa lành vết thương kia! Này, đừng rời đi chứ! Chờ một chút! Ta thật sự có thể đó!”
Hắn dường như không hề nghe thấy, chỉ mân mê chiếc sừng bị gãy của mình rồi cúi đầu ngắm nhìn nó. Một lát sau, hắn bỗng nhiên phất tay áo bỏ đi, vô số thôn dân xung quanh ập tức cung kính nhường đường cho hắn, hắn dường như nói nhỏ cái gì đó khiến mọi người đều xôn xao.
Lê Phi thấy hắn đi rất nhanh mà không thèm nhìn lại mình một cái thì không nhịn được kêu một tiếng: “Tu Viễn!”
Lôi Tu Viễn không hề dừng lại, cũng không có phản ứng gì với cái tên này. Lê Phi kinh ngạc nhìn hắn rẽ vào một cái viện mà những ngôi nhà trong viện lại có hình dạng của Trung Thổ, toàn bộ đều làm bằng gỗ, hoàn toàn khác với những ngôi nhà có hình dáng ốc biển kia.
Nhịp tim của nàng đập nhanh hơn, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra những ngôi nhà kiểu Trung Thổ kia đều là mới xây. Mặc dù đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn nhớ rõ phong cách của ngôi nhà mình từng ở.
Lê Phi vội vã đuổi theo, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị vô số thôn dân chặng lại ở nửa đường, hét lên không cho phép nàng tiến thêm một bước nào nữa. Nàng quay đầu nhìn Nhật Viêm với ánh mắt cầu cứu, bọn họ nói gì vậy? Nàng một chút cũng không hiểu.
Nhật Viêm tức giận thu nhỏ lại giống như một quả bóng xì hơi thành kích thước gần bằng ngón tay cái, nhảy lên vai nàng, tức giận nói: “Ta nói giết hết đi mà ngươi lại không nghe! Tiểu quỷ kia hiện giờ đã là sứ giả của thần linh gì đó thì làm sao bọn họ có thể để một người xa lạ đến gần hắn? Nếu ngươi nhất quyết muốn đến đó thì bọn họ có thể liều mạng mà đuổi ngươi đi!”
Lê Phi thở dài một tiếng, xoay người gọi Hủy Chi Giác ra như muốn rời đi, Nhật Viêm ngạc nhiên nói: “Này là muốn rời đi sao? Ngươi từ bỏ hắn rồi à?”
“Làm sao có thể.” Lê Phi chậm rãi bay về phía Tĩnh Sơn. “Việc này chỉ có thể bàn bạc lâu dài thôi. Chúng ta ở lại trong núi đi, ta trước tiên phải học được ngôn ngữ ở đây đã, Nhật Viêm, phiền ngươi dạy ta nhé.”
Tiếng gầm thét của các loại yêu vật theo sát sau lưng, Lê Phi quay đầu lại thì thấy có rất nhiều người Câu Anh cưỡi các loại yêu vật đang nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa giận dữ la hét cái gì đó với nàng.
“Tĩnh Sơn là cấm địa của bọn họ, đang kêu ngươi mau dừng lại đi không được phép đi vào.”
Nhật Viêm há miệng, đang chuẩn bị một hơi thổi bay những tên ngu ngốc này đi thì Lê Phi bỗng nhiên vung tay áo lên. Vô số linh khí Mộc hành màu xanh bắn ra như pháo hoa, rơi xuống hoa, hoa nở rộ; rơi xuống cỏ, cỏ sài lên; rơi xuống cây, từng chiếc lá mọc ra dường như mới được rửa sạch, xanh biếc say động lòng người.
Quả nhiên, một chiêu này khiến cho đám người Câu Anh kia lập tức chấn động, ai nấy cũng đều nhảy xuống từ yêu vật, không dám đuổi theo nữa. Nhật Viêm ha ha cười to: “Lại bắt đầu tranh luận xem ngươi có phải Sơn Thần hay không nữa rồi! Ha ha! Thú vị! Trên đời vậy mà có loại người ngốc nghếch mà thú vị như thế!”
Lê Phi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui tươi đã lâu không thấy, nhún vai một cái: “Cứ để bọn họ cho rằng ta là Sơn Thần đi.”
Đêm hôm đó, Lôi Tu Viễn mơ thấy vô số giấc mơ, đây là lần đầu tiên hắn nằm mơ trong suốt hai năm qua. Hình ảnh trong giấc mơ dường như đã thấy ở đâu đó, vô cùng quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ rõ ràng được.
Hắn không biết mình từ đâu, tên gì, bao nhiêu tuổi, là người như thế nào, nhưng vẫn còn một số bản năng, chẳng hạn như luôn vô thức chạm vào thắt lưng của mình, nơi đó dường như từng treo một chuôi kiếm. Một ví dụ khác là hắn luôn cảm thấy những ngôi nhà hình ốc biển kia không vừa mắt chút nào nên không hề muốn vào ở, đã là nhà thì phải vuông vức góc cạnh mới đúng.
Sau khi nữ tử kia tiến vào Tĩnh Sơn, những thôn dân vẫn đuổi theo nàng hoảng sợ quay lại và nhắc đến điều kỳ diệu là khi nàng vung tay lên, hoa cỏ cây cối cũng trở nên khác hẳn trước đây. Vậy mà hắn không hề kinh ngạc chút nào, hắn cảm thấy chiêu này mình cũng có thể làm được.
Dẫn linh khí từ đỉnh đầu vào cơ thể, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành đều có sự khác nhau…. Lôi Tu Viễn ngồi trên giường bỗng nhiên đưa tay ra, tức thì từng ngọn lửa bắt đầu nhún nhảy trên lòng bàn tay.
Hóa ra hắn thật sự có thể làm được.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người gấp gáp gõ, những người thôn dân Câu Anh với kiến thức nông cạn nhất có thể mới sáng sớm đã bắt đầu nháo nhào.
“Thần Sử đại nhân! Ngài đã tỉnh chưa?! Mau tỉnh lại đi! Sơn Thần nương nương lại đến rồi!”
Sơn Thần nương nương? Lôi Tu Viễn gần như muốn bật cười, hắn mặc y phục rồi đi ra mở cửa viện, mấy người thôn dân loạng choạng bước vào, không nói nên lời: “Sơn Thần nương nương! Nàng ấy nhất định là Sơn Thần nương nương! Thần Sử đại nhân, ngài mau đi nhìn xem!”