Lê Phi đỡ chiếc nón lá trên đầu rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời. Mặt trời đã lặn về hướng Tây, lại một ngày nữa trôi qua trong vô vọng.
Nàng thở dài một tiếng, sau đó tìm một chỗ vắng vẻ đáp xuống mặt đất. Hủy Chi Giác lập tức hóa thành một con lừa màu đen, nàng thu linh khí quanh thân lại, rồi nhảy lên lưng lừa chậm rãi đi dọc theo đường núi, hẳn là có thể đi đến Đoan Đồ trước khi trời tối.
Mấy ngày trước Lôi Tu Viễn bỗng nhiên bỏ đi một mình, nàng vội vã đuổi theo cả nửa ngày nhưng cũng chẳng đuổi kịp nên đành phải để lại thư ở Cam Hoa Chi Cảnh, dùng biện pháp che mắt biến mình thành một cô thôn nữ rồi ra ngoài tìm người.
Nàng thận trọng đi loanh quanh gần Vô Nguyệt Đình rất lâu nhưng không hề nghe thấy tin tức gì. Vì thế, nàng lại đi một chuyến đến Đông Hải, ở đó khắp nơi đều là tiên nhân nên nàng cực kỳ cẩn thẩn mà tìm kiếm Bách Lý Ca Lâm khắp nơi, nhưng lại nghe nói đệ tử Hải phái đã sớm được sơ tán. Tin tức khiến nàng khiếp sợ hơn nữa là Huyền Sơn Tử đã bị người của Long Danh Tọa đánh lén nên đã chết và bởi vì Hải Vẫn sắp đến nên các đại tiên gia không còn sức lực để lo việc này nên đành phải tạm thời để đó.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết điều gì sẽ xảy ra với Việt Quốc một khi Huyền Sơn Tử chết và các đại tiên gia không rảnh để quản thúc Long Danh Tọa. Không tìm được Lôi Tu Viễn và mấy người khác và cũng chẳng nghe nói gì về chuyện Dạ Xoa nên Lê Phi chỉ có thể đến Đoan Đồ trước để xem chuyện gì đang xảy ra.
Con lừa đen chở nàng vào Đoan Đồ, không ngờ Vương đô này của Việt Quốc vẫn sầm uất như cũ, không thấy bất kỳ dấu vết chiến tranh cũng không thấy người của Long Danh Tọa đi lang thang khắp nơi, chẳng lẽ Long Danh Tọa còn chưa hành động?
Khi Lê Phi đến Anh Vương Phủ thì thấy lưới linh khí vốn chằng chịt ở phía trên đã bị thủng một lỗ lớn, linh khí của nàng lúc này bị hạn chế và nàng không thể cảm nhận được dao động linh khí ở bên trong nên chỉ đành dừng lại trước cổng Vương phủ nheo mắt mà cẩn thận nhìn một chút.
Thị vệ gác cổng thấy một cô thôn nữ xấu xí đang cưỡi một con lừa đang đứng trước cổng chăm chú nhìn quanh nên lập tức lên tiếng xua đuổi: “Mau cút đi! Trước cổng Vương phủ là nơi mà thứ bẩn thỉu như ngươi có thể đứng được sao?”
Lê Phi suy nghĩ một chút rồi nhảy xuống lưng lừa nói: “Vương gia các ngươi có ở đây không?”
Bọn thị vệ thấy nàng đến gần thì lập tức đưa ra binh khí trong tay, lạnh lùng nói: “Không được đến gần thêm nữa!”
Đám này thị vệ này vẫn luôn coi thường người khác như thế. Lê Phi cau mày, nàng không muốn phát sinh xung đột ở đây khiến người khác chú ý nên chỉ đành lui lại mấy bước rồi nói: “Xin hỏi Anh Vương gia có ở đây không?”
Hỏi liên tục mấy tiếng cũng không người để ý đến nàng nên Lê Phi chỉ đành phải nhảy lên lưng lừa rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì chợt nghe bên trong Vương phủ có một giọng nữ nói: “Ở bên trong cũng có thể nghe thấy các ngươi la hét ồn ào. Vương gia đang đọc sách nên an tĩnh một chút, đừng quấy rầy ngài ấy.”
Vương gia có ở đây? Lê Phi lại vòng trở về nói: “Cái đó… Ta muốn gặp Anh Vương gia một chút, có thể thông báo hay không?”
Đang nói chuyện thì nàng liếc nhìn vào trong cổng, liền nhìn thấy cô nương vừa cất tiếng nói kia mặc y phục màu bạch trà, tóc cài trâm hình hoa phù dung màu đỏ khiến nàng sửng sốt một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, đột nhiên không muốn đi vào nữa.
Không đợi bọn thị vệ ra uy, cô nương kia đã rất hòa nhã nhẹ nhàng nói: “Ngươi tìm Vương gia có chuyện gì không?”
Lê Phi lắc đầu một cái: “Không… Không có gì… Thôi bỏ đi.”
Mấy người thị vệ kia cả giận nói: “Thứ quê mùa này đã quanh quẩn ở cửa đã lâu, luôn hỏi Vương gia có ở đây hay không! Vậy mà khi Diệu Thanh cô nương hỏi còn nói không có chuyện gì, trông cực kỳ khả nghi! Không chừng lại là gián điệp của Ngô Câu! Không thể để nàng ta đi! Phải bắt lại thẩm vấn mới được!”
Lê Phi không ngờ bọn họ lại ồ ạt xông lên, nhưng nàng lại không dám dùng tiên pháp ở tòa thành lớn như thế này. Một khi bị người khác phát hiện ra dao động linh khí của mình thì chắc chắn rắc rồi sẽ kéo đến không ngừng nên nàng đành phải để thị vệ kéo mình vào Vương phủ như con gà con rồi giải mình đến đến đại điện. Bên trong đã có người báo cho quản gia, Nhị quản gia tùy ý nhìn một cái rồi xua tay nói: “Nếu đã lén lén lút lút như vậy rồi thì còn hỏi làm gì nữa? Lôi ra ngoài rồi giết cho xong việc!”
Người trong Vương phủ đều phách lối tàn nhẫn như vậy sao? Lê Phi cả giận, đang muốn dùng Quyền Kiếm Thuật để thoát thân thì chợt thấy một nam tử mặc Hoa phục từ sau đình chầm chậm bước đến, mái tóc đen dài xuống vai, dáng vẻ ung dung tuấn mỹ, không ai khác ngoài Kỷ Đồng Chu. Hắn đang nói chuyện cùng Diệu Thanh bên cạnh mà chẳng buồn nhìn về phía này.
Lê Phi lập tức lớn tiếng nói: “Kỷ Đồng Chu!”
Hắn đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt lúc đầu là kinh ngạc, nhanh chóng chuyển sang vui mừng như điên, nhưng sau đó lại trở nên u ám, cuối cùng lại bình tĩnh không chút gợn song.
“Thật là to gan! Lại dám gọi tục danh của Vương gia!” Bọn thị vệ sợ hãi, vội vàng bịt miệng nàng lại, nhưng lại nhìn thấy tiểu Vương gia chầm chậm bước đến, phất tay bình tĩnh nói: “Lui ra.”
Hắn nhìn chằm chằm Lê Phi một lúc lâu rồi bỗng nhiên cười một tiếng, mỉa mai nói: “Tại sao lại giả trang thành như vậy? Nàng giả trang thành cô thôn nữ đến ghiền rồi sao?”
Lê Phi cười khan nói: “Có chút rắc rồi… Ngươi hẳn cũng biết rồi đó.”
Kỷ Đồng Chu dẫn nàng vào viện của mình, phòng của hắn vẫn xa xỉ sang trọng hoa lệ như thế, móc treo rèm đã được thay bằng pha lê, trên bàn rải đầy sách và những món đồ chơi tinh xảo mà nàng đã từng thấy khi còn nhỏ. Lê Phi đang ngồi thẳng trên ghế, mắt nhìn thẳng, đợi một hồi thì có một thị nữ xinh đẹp dâng trà lên, nàng len lén đưa mắt nhìn, khi phát hiện đó không phải là Diệu Thanh nhìn giống mình, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện Lệnh Trục Xuất ta cũng biết, ta đã tìm mọi người mấy ngày nhưng không có tin tức gì.” Kỷ Đồng Chu đẩy chén trà tráng men trước mặt nàng rồi trịnh trọng nâng chén của mình lên. “Nàng vậy mà dám chạy đến đây một mình, không biết mình bây giờ bị các đại tiên gia treo thưởng sao? Một vạn bạc trắng, mười tiên pháp độc môn của Vô Nguyệt Đình, nàng cũng có giá trị quá đó chứ.”
Còn được treo thưởng sao? Lê Phi ngầm thở dài: “Ta chẳng qua là đến xem ngươi như thế nào, nghe nói Huyền Sơn Tử trưởng lão bị ngộ sát… Nhưng mà ngươi không sao thì tốt rồi, ta không thể ở lâu sợ gây phiền toái cho ngươi. Uống xong chén trà này, ta liền rời đi.”
Kỷ Đồng Chu nhướng mày: “Lôi Tu Viễn đâu? Tại sao lại để nàng một mình chạy đến đây thế này?”
Lê Phi trầm ngâm trong chốc lát: “Chuyện dài lắm, thân phận của ta dường như đã bị bại lộ rồi.”
Nàng vừa kể lại chuyện Xung Di chân nhân và Tô Uyển bị giam vừa quan sát phản ứng trên mặt hắn. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, không kinh ngạc cũng chẳng tức giận, thành thật mà nói, sự bình tĩnh mà khó lường này của Kỷ Đồng Chu quả thật khiến người khác bối rối.
Hắn nghe xong chỉ thấp giọng hỏi: “Là ai tiết lộ thế?”
Lê Phi lắc đầu một cái: “Ta không biết, có lẽ không phải bị người nào tiết lộ cả. Thúy Huyền tiên nhân đã nghi ngờ ta lâu rồi.”
Kỷ Đồng Chu không nói lời nào, cúi đầu chầm chậm uống một hớp trà. Lê Phi nhất thời cũng không biết nên nói gì, phản ứng của hắn rất kỳ lạ, mặc dù người hắn đang ở đây nhưng có cảm giác dường như tâm tính thiện lương kia đã không còn ở đây nữa, chuyện của nàng hắn cũng chỉ nghe cho có lệ. Nàng không có cách nào ngồi yên như vậy được nữa, dứt khoát đứng lên nói: “Được rồi, ta vẫn là nên đi thôi. Thấy ngươi không sao, ta đã yên tâm rồi.”
Kỷ Đồng Chu thấy nàng mở cửa, bỗng nhiên gọi nàng: “Khương Lê Phi.”
“Cái gì?” Nàng quay đầu lại.
“Tại sao không hỏi có phải ta tiết lộ hay không?”
Lê Phi ngừng một hồi rồi nhìn chằm chằm hắn: “…Là do ngươi tiết lộ sao?”
“Nàng cảm thấy ta là người như thế nào?”
Lê Phi không khỏi ngây người, nàng cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói nhỏ: “Ngươi…thay đổi rất nhiều, ta không biết.”
Kỷ Đồng Chu đặt ly trà xuống, đứng dậy đi về phía nàng vài bước, chậm rãi nói: “Nàng cảm thấy ta thích nàng nên sẽ không hại nàng, trong lòng có phải rất đắc ý hay không? Có một người liều mạng vì nàng, lặng lẽ lui đi khi nàng ân ái cùng người khác, lại có thể giúp nàng vô điều kiện khi nàng cô đơn và bất lực —— nàng coi ta là người như thế sao?’
Ánh mắt của Lê Phi từ từ lạnh đi, nàng nghiêm mặt nói: “Ta không hề nghĩ về ngươi như thế, chính bản thân ngươi tự biết rõ. Đừng nghĩ rằng mọi người phải bao dung cho sự buông thả tùy hứng của ngươi, ít nhất thì trong phương diện tình cảm, ta đối với ai cũng chẳng thẹn với lương tâm.”
Kỷ Đồng Chu khẽ cười lạnh: “Nàng lúc nào cũng coi thường ta như vậy, là bởi vì ta thích nàng sao? Cho nên nàng không hề sợ ta? Tại sao lại đến gặp ta? Là muốn nhìn ta sống như thế nào sao, có đang đau khổ hay không sao?”
Lê Phi bị hỏi đến bật cười, nàng nhìn hắn rồi dùng giọng mỉa mai nói: “Thật buồn cười, trong lòng ngươi coi thường chính bản thân mình nên mới cảm thấy người khác không để mình vào mắt. Từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi là cố chấp, ngươi thích ta thì ta phải chú ý đến ngươi sao? Ngươi không vui thì cũng muốn người khác không vui theo sao? Trong lòng thoải mái thì vui cười, không thoải mái thì cố ý đập phá, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Kỷ Đồng Chu cười dài mấy tiếng, ánh mắt lạnh như băng: “Ta chán ngấy cái vẻ mặt quang minh chính đại nhưng tàn nhẫn này của nàng rồi. Nếu ta muốn đập nát nó thì thế nào?”
Hắn bóp chặt mặt của nàng, Lê Phi cảm thấy xương của mình sắp bị bóp nát đến nơi, nàng đau đến mức dùng tay đánh lên mặt mình. Thế nhưng, ai ngờ trong đầu bỗng “ong” lên một tiếng, bước chân bỗng nhiên loạng choạng, đầu óc choáng váng hoa mắt —— ly trà kia! Trong trà có thứ gì à?!
Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng dùng cơn đau dữ dội để tỉnh táo nhưng vô ích, trước mắt nàng có có vô số mảnh vụn nhỏ rơi xuống như tuyết, cơn chóng mặt ngày càng trầm trọng. Lê Phi dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Kỷ Đồng Chu ra, cả người đập mạnh vào cửa, rồi ngã ra lăn xuống bậc thang.
Màn đêm rộng lớn bao trùm toàn bộ đình viện, những gia đinh và thị nữ vốn ở trong viện lúc này chẳng thấy đâu nữa. Lê Phi thử vận chuyển linh khí trong cơ thể nhưng linh khí lại không nghe lời nàng. Nàng tuyệt vọng mở to mắt, trong tầm nhìn mông lung bị vô số bông tuyết che phủ, chỉ có thể nhìn thấy Kỷ Đồng Chu chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt hắn như ẩn giấu yêu thú ăn thịt người mà uy nghiêm nhìn nàng.
“Ta đã vì nàng mà liều mạng một lần, giờ đến lúc nàng phải trả lại cho ta rồi.”
Là hắn? Hắn thật sự là người đã tiết lộ bí mật sao? Lê Phi chỉ kịp để ý nghĩ này lướt qua trong đầu, một khắc sau nàng đã bị bóng tối vô tận nuốt chửng.