Trên chiến trường tiếng ồn ào đột nhiên trở nên lớn hơn, kèm theo những tiếng thét kinh hãi, những tiếng đau đớn… đủ loại âm thanh vang lên không ngừng. Ngô Câu hiển nhiên đang hoảng loạn vì sự tương trợ bất ngờ của tiên pháp, binh lính rút lui về phía sau như thủy triều.
Bách Lý Ca Lâm điều khiển con rết tinh còn muốn đuổi theo nữa nhưng Lục Ly ở phía sau đã nhanh chóng kéo nàng lại, có chút tức giận: “Nàng điên rồi sao?! Tự tiện can thiệp vào những chuyện này, là muốn bị trừng phạt nặng nề sao?!”
Tu hành đệ tử khi chưa được sự cho phép của trưởng lão tiên nhân tuyệt đối được can dự những vấn đề như chiến trường phàm trần hay chính quyền thay đổi. Tội nhẹ thì bị phạt diện bích* mấy năm, còn tội nặng thì bị đánh và cũng có trường hợp bị trục xuất ra khỏi môn phái. Trước khi đến vùng đất liền Trung Thổ, các trưởng lão đã dặn dò mọi người phải khiêm tốn một chút, nhưng nàng vừa đến đây đã phải một sai lầm lớn rồi.
*diện bích: quay mặt nhìn tường
Hắn không khỏi thầm kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt của Bách Lý Ca Lâm tái nhợt, ngọn lửa hận thù hừng hừng cháy trong mắt. Nàng giãy giụa kịch liệt, Lục Ly lập tức dùng năm ngón tay giữ chặt gáy nàng rồi chậm rãi truyền Thủy hành vào để trấn an tâm trạng kích động của nàng.
Hồi lâu sau, Bách Lý Ca Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên chiến trường vô số người kính sợ hoặc oán hận nhìn nàng. Nàng trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay Lục Ly ra, con rết tinh lại lần nữa bay lên cao, đổi phương hướng bay về Vương đô.
“Bách Lý Ca Lâm!” Lục Ly ở phía sau gọi nàng một tiếng, hết sức nghiêm nghị.
Một khi không vướng vào chuyện tình cảm phiền toái, Lục sư huynh này sẽ trở thành một người rất nghiêm túc, thích dạy dỗ những sư đệ sư muội mắc lỗi, bởi vì tính tình tùy tiện của mình nên nàng trước kia bị hắn giảng đạo nhiều nhất.
Bách Lý Ca Lâm không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Là ta kích động rồi, thù mới hận cũ chồng chất, ta nhịn không được. Quay về ta sẽ tự mình nhận tội với trưởng lão.”
“Ta không muốn nghe nàng nói về việc nhận lỗi gì hết.” Lục Ly đưa mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng. “Thù mới hận cũ là gì?”
Hắn không biết đủ về quá khứ của nàng, mặc dù nàng đã từng luyên thuyên kể rất nhiều điều, nhưng đều là những điều nhỏ nhặt hay thú vị mà thôi. Chuyện đời của cô nương mỏng manh nhưng cứng rắn này, hắn không thể hiểu được.
Bách Lý Ca Lâm liếc hắn một cái, trên mặt mang theo ý cười, trong nụ cười có chút giễu cợt: “Thế nào, lại sợ ta không biết chừng mực sao?”
Hắn có chút bối rối dời tầm mắt đi, nhưng rất nhanh đã quay người lại, đối mặt với nàng một cách nghiêm túc: “Nói cho ta biết.”
“… Lần sau đi.” Bách Lý Ca Lâm thở dài thật nhẹ một hơi. “Bây giờ có chuyện khẩn cấp hơn.”
Kỷ Đồng Chu một tay cầm bầu rượu màu ngọc bích, một tay giữ tay áo của Hoa phục, chậm rãi rót đầy bốn ly rượu, sau đó búng tay nhẹ nhàng một cái, ba ly rượu màu ngọc bích chứa đầu rượu ngon đều đặn rơi xuống trước mặt Diệp Diệp và những người khác mà không đổ một giọt nào.
“Đây là rượu ngon được ta cất giữ trong Vương phủ đã mười năm rồi. Lần trước các ngươi đến chưa phải lúc, bây giờ thì vừa vặn.”
Giọng của hắn nhàn nhã, vẻ mặt bình tĩnh, nâng ly lên cười nói: “Không ngờ các ngươi lại đến đây, vốn tưởng rằng lần này từ biệt không biết lần nào mới có thể gặp lại, nhưng nhanh như vậy đã gặp nhau rồi, ta kính các ngươi một ly.”
Diệp Diệp nâng ly rượu, trên mặt mang theo chút nghi ngờ cùng do dự. Lần này bọn họ đến Đoan Đồ nhìn thấy Ngô Câu xâm chiếm biên giới Việt Quốc, thậm chí đệ tử của Long Danh Tọa còn ở khắp nơi tại Lục Công Trấn, vốn tưởng rằng Kỷ Đồng Chu ăn ngủ không yên, nóng lòng muốn phát điên đến nơi, nhưng ai ngờ hắn lại bình tĩnh thản nhiên đợi ở Vương phủ, có rượu ngon đồ ăn ngon, sau sa trướng dường như còn cất giấu giai nhân.
Diệp Diệp trầm ngâm nói: “Đồng Chu, không lẽ ngươi đã có sách lược vẹn toàn rồi sao?”
Long Danh Tọa lần này đại khái là thừa dịp hỗn loạn mà cướp bóc, Kỷ Đồng Chu có thể bình tĩnh như vậy, đoán chừng Huyền Sơn Tử trưởng lão ở phía sau hẳn là đã ra tay xử lý. Chẳng qua là, thật kỳ lạ, Kỷ Đồng Chu xưa nay không phải là người chững chạc gì, muốn giận thì giận, muốn cười liền cười, giờ phút này trên mặt hắn không có chút lo lắng nào, thậm chí còn nhàn nhã như vậy. Điều này thật quá khác với con người thường ngày của hắn.
Kỷ Đồng Chu cười một tiếng, không trả lời vấn đề này. Tô Uyển phía đối diện hiển nhiên không rõ ràng khúc mắc trong đây nên sau khi nàng uống xong rượu liền bận bịu nhìn quanh khung cảnh xa hoa trong Vương phủ, thấy móc rèm cửa sổ làm bằng ngọc kia quá tinh xảo, nàng liền tò mò đến cầm chơi.
Kỷ Đồng Chu liếc nhìn nàng, cô nương đứng bên cửa sổ kia dường như đột nhiên biến thành một cô nương gầy nhỏ khác. Khi ấy, nàng cũng tò mò lại cầm móc rèm cửa lên chơi. Hắn vô thức đưa tay vào túi, nhưng lại phát hiện con dế làm bằng ngọc màu tím không còn ở đó nữa.
Hắn lấy ra một con chim vàng anh làm bằng ngọc trắng nhỏ, rót rượu từ trong ly vào miệng nó. Một lúc sau, chim vàng anh này liền hót lên một tiếng trong trẻo và ngọt ngào, hấp dẫn Tô Uyển đến đây.
“Chơi cái này đi, móc rèm cửa sổ có gì đâu mà nhìn.” Tiểu Vương gia khẽ mỉm cười với nàng, rồi đặt con chim vàng anh đang hót vào tay Tô Uyển.
Tô Uyển vừa tán thưởng vừa ngạc nhiên: “Không ngờ người như đệ lại mang theo đồ chơi nhỏ như thế trên người.”
Kỷ Đồng Chu cười nói: “Còn nhiều hơn nữa —— Diệu Thanh.”
Âm thanh của một cô gái lập tức vang lên sau tấm rèm trong phòng: “Vâng, có Diệu Thanh.”
“Mang cái rương kia đến đây.”
“Vâng.”
Diệp Diệp nghe giọng nói dịu dàng của cô nương kia, hiển nhiên biết được đây là một thiếu nữ xinh xắn, không khỏi mỉm cười có chút mập mờ. Kỷ Đồng Chu cuối cùng cũng bắt đầu biết hưởng thụ những thứ này rồi?
Tấm rèm mỏng trong phòng nhẹ nhàng mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy trắng cung kính đi tới, cầm một cái rương nhỏ làm bằng gỗ đàn hương, nửa quỳ trên mặt đất mà đưa rương gỗ lên cao, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Diệu Thanh mang đến rồi đây.”
Diệp Diệp không khỏi hơi ngạc nhiên nhìn thấy cách ăn mặc của nàng —— váy áo màu bạch trà, viền cổ màu đen, còn cài một cây tram phù dung màu đỏ bên tai nữa, một bộ trang phục thật quen thuộc! Khi nàng ngẩng đầu lên, hắn càng kinh ngạc hơn nữa. Chân mày và đôi mắt của cô nương này có hai ba phần tương tự với Lê Phi, nhất là nụ cười tủm tỉm nhàn nhạt tràn đầy khí chất kia.
Trong đầu hắn dường như có tia chớp xoẹt qua, lập tức tỉnh ngộ, nghiêng đầu Bách Lý Xướng Nguyệt một cái và trên mặt nàng dường như cũng đang lộ ra vẻ suy tư. Chưa hiểu được thì không sao nhưng một khi đã hiểu ra rồi thì lúng túng vô cùng, hắn chỉ đành phải giả vờ như chưa phát hiện, dời tầm mắt đi tiếp tục uống rượu.
Kỷ Đồng Chu mở rương gỗ đàn hương ra, trong đó có rất nhiều đồ dùng lặt vặt mà Khương Lê Phi năm đó yêu thích không thể buông tay. Trong nhiều năm qua, những món đồ chơi này hàng tháng đều được lau chùi cẩn thận rồi cất lại, sáu năm sau, chúng vẫn trông như lúc mới mua về.
Tô Uyển không hề để ý, đang định đi tới nhìn xem, nhưng khóe mắt chợt nhận ra trang phục của cô nương vừa đi ra ngoài kia rất quen mắt nên tùy ý liếc nhìn một cái rồi đột nhiên gọi: “Lê Phi?! Ồ? Không phải… Ai da, coi, coi như ta chưa nói gì đi….”
Nàng hết sức khó xử nhìn Kỷ Đồng Chu. Vậy mà vẻ mặt của hắn vẫn thản nhiên như cũ không có chút phản ứng, chỉ vẫy tay cho Diệu Thanh lui về bên trong, còn mình thì lấy từ trong rương ra một con chim bằng đồng và đưa lên.
Tô Uyển vào lúc này nào có tâm tư chơi đùa mấy thứ này nữa, nàng lúng túng quay đầu lại nhìn hai người Diệp Diệp. Bách Lý Xướng Nguyệt lắc đầu một cái, đột nhiên mở miệng nói: “Vương gia, lừa mình dối người không phải là chuyện tốt.”
Kỷ Đồng Chu dường như không nghe thấy, hắn rót thêm rượu vào ly ngọc, con chim vàng anh bằng đồng đột nhiên động đậy trong lòng bàn tay, cúi đầu uống hết rượu trong ly rồi bắt đầu hót lên. Hắn vẫn như năm đó mà cười nói: “Cái này thú vị hơn phải không?”
Tô Uyển đang muốn lên tiếng thì chợt nghe ngoài cửa ồn ào náo động, theo sau là tiếng bước chân lộn xộn vội vã đến gần, quản gia bên ngoài vừa sợ hãi vừa lo lắng kêu lên: “Bẩm báo Vương gia, bệ hạ…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng liền bị người khác đẩy mạnh ra, Hoàng đế Việt Quốc loạng choạng chạy vào, dường như vì qua vội vàng nên áo mũ không chỉnh tề, một chân thậm chí còn không mang giày. Y tuyệt vọng lao tới nắm lấy Kỷ Đồng Chu, dường như thở không nổi nữa, khàn khàn nói: “Đồng Chu! Tin tức Huyền Sơn tiên sinh đã về cõi tiên…. Là thật sao?!”
Lời này vừa nói ra, ba người Diệp Diệp kinh hãi đứng lên. Khó trách ở Lục Công Trấn có nhiều đệ tử Long Danh Tọa như vậy, khó trách biên giới Việt Quốc lại xảy ra náo loạn như thế! Huyền Sơn Tử đã chết sao? Tại sao đường đường một vị trưởng lão tiên nhân, rõ ràng còn chưa đến thời điểm cuối của tuổi thọ mà lại đột ngột như thế?
Kỷ Đồng Chu nắm lấy cánh tay của Hoàng đế, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thấp giọng an ủi nói: “Hoàng huynh không cần hoảng sợ, trước tiên ngồi xuống hít thở một hơi đã.”
Hoàng đế gắt gao nắm chặt rồi kéo hắn, ánh mắt đầy tuyệt vọng, không ngừng hỏi: “Thật sự chết rồi sao? Thật sự đã chết rồi?!”
Kỷ Đồng Chu thản nhiên nói: “Không sai, quả thật đã chết rồi, là bị Long Danh Tọa Tông Quyền đánh lén, thi thể là ta đưa về Tinh Chính Quán.”
Hoàng đế lập tức ngã xuống đất, không còn cử động được nữa, lẩm bẩm trong miệng: “Làm sao bây giờ… kết thúc rồi… mọi chuyện đều kết thúc rồi…”
Kỷ Đồng Chu không an ủi y nữa mà chỉ lẳng lặng ngồi về trên ghế và châm thêm một ly rượu nữa.
Diệp Diệp kinh hãi nói: “Đồng Chu! Tại sao không nói cho chúng ta biết?”
Huyền Sơn Tử chết trước mắt hắn, thi thể thậm chí còn là hắn mang về. Hơn nữa, Long Danh Tọa còn đang khiêu khích khắp nơi, biên giới Việt Quốc bất ổn, hắn làm sao có thể ngồi y trong Vương phủ xa hoa này mà ăn ngon mặc đẹp bình thản như thế? Người trước mặt vẫn là Kỷ Đồng Chu mà họ biết sao?
Kỷ Đồng Chu ngước mắt nhìn hắn, mọi người đều cảm thấy ánh mắt hắn hờ hững như mặt nước lặng, nhưng lại tựa như ẩn giấu vô số điều hung bạo điên cuồng, thanh âm của hắn rất nhẹ: “Nói cho các ngươi thì có ích lợi gì?”
Diệp Diệp cảm thấy không thể tin được: “Chúng ta là bằng hữu, loại chuyện này ngươi muốn tự mình gánh lấy sao?”
Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên cười một tiếng: “Vậy thì chúng ta cùng nhau gánh sao? Cùng nhau bị mấy tiên nhân của Long Danh Tọa đả thương đến mức nửa chết nửa sống, sau đó động viên nhau cảm động đến rơi nước mắt sao?”
Diệp Diệp trong phút chốc kinh ngạc mím môi lại rồi cau mày nhìn Kỷ Đồng Chu xa lạ trước mắt này. Việt Quốc xảy ra chuyện, Kỷ Đồng Chu nhất định sẽ nổi điên, hắn đúng là nổi điên thật rồi, chẳng qua không phải loại điên cuồng như họ nghĩ. Ngày đó, thiếu niên này giống như một con thú yếu đuối nhưng đang gầm thét mà liều mạng tấn công đệ tử Long Danh Tọa tại nơi thực tập ở Đông Hải, thế nhưng bây giờ con dã thú kia không còn muốn gầm thét nữa, sự im lặng này còn nguy hiểm hơn so với bất kỳ loại điên cuồng nào.
“…Vậy ngươi định làm thế nào?” Diệp Diệp không lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Đồng Chu uống cạn rượu trong ly, sau đó nhẹ nhàng đá vào vị Hoàng đế đang nằm trên mặt đất khóc không ngừng, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc nữa, ồn ào quá.”
Hoàng đế khóc thét lên ôm lấy chân hắn, giọng run run nói: “Đồng Chu! Đồng Chu! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?!”
Tiếng khóc thê lương kéo dài này giống như một mũi kim cứng và nhọn đâm vào đầu hắn, đau đến mức bất lực. Kỷ Đồng Chu cầm bầu rượu lên rót thêm lần nữa, nhưng trong bầu rượu đã cạn từ lâu, hắn lớn tiếng nói: “Người đâu, đi vào hầm lấy thêm rượu ra đây.”
Hắn hét lên mấy lần, nhưng bên ngoài vẫn im lặng như chết. Kỷ Đồng Chu liếc mắt ra ngoài một cái, từ phía xa mấy quản gia và một nhóm người giúp việc đang chạy loạn như ruồi không đầu. Vẻ mặt hắn lạnh đi, đột nhiên bay ra ngoài như một mũi tên rời cung, nắm lấy cổ áo của Chưởng quản rồi ném mạnh từ trên cao xuống, quản gia kia ngã xuống nền gạch nên chẳng mấy chốc sau một vũng máu lớn nhuộm đỏ đã gạch trắng, dần dần gã cũng không thể cử động được nữa.
Đám người đang chạy loạn kia cuối cùng cũng dừng lại, hoảng sợ đứng yên tại chỗ. Kỷ Đồng Chu lạnh nhạt nói: “Không được hỗn loạn, trở về vị trí ban đầu —— bất cứ ai rời khỏi cửa Vương phủ một bước sẽ bị coi là làm phản.”