Thiên Hương Bách Mị

Chương 13: Sồ Phượng Thư Viện



Nước trong bồn tắm nho nhỏ xanh trong và tràn ngập mùi mát lạnh dễ ngửi. Lê Phi cẩn thận tắm rửa một lần, sau đó dùng khăn tắm tỉ mỉ lau thật khô đầu tóc và thân thể, rồi vắt lên màn trúc. Trên giường đang để một bộ xiêm y đỏ trắng đan xen, đó là trang phục của đệ tử Sồ Phượng Thư Viện.

Y phục của đệ tử Sồ Phượng Thư Viện kiểu dáng cổ xưa, đơn giản, và thanh lịch. Nghe nói nguyên liệu vải được chế tác cực kỳ công phu, có thể trừ tà không thấm nước hay lửa, bên ngoài cũng có người thu mua đệ tử phục của Thư Viện với giá vô cùng xa xỉ. Đệ tử phục gồm hai lớp trong ngoài, lớp trung y phía trong mềm mại bó sát người, ngoại y tung bay phiêu dật, nữ đệ tử phục còn thêm một cái váy —— thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mặc vào rất phiền toái.

Trong ấn tượng của Lê Phi y phục phức tạp nhất chính là váy lụa sư phụ mua cho, nó có hai lớp trên dưới và váy còn rất dài. Thế nhưng đệ tử phục của Thư Viện còn phức tạp hơn rất nhiều, có đủ loại dây lưng dài ngắn khác nhau, bên trong một lớp bên ngoài một lớp. Váy nhiều lớp đến nỗi nàng không biết nên buộc cái nào bên trong cái nào là bên ngoài.

Nàng mất rất nhiều thời gian mới có thể mặc đệ tử phục vào, sau đó chỉnh gương đồng lại, trong gương hiện lên khuôn mặt của một tiểu cô nương.

Có lẽ là gần hai tháng không phơi gió hay phơi nắng nên làn da ngăm đen lúc ban đầu của nàng trở nên trắng hơn một chút. Hàng chân mày rậm và đôi mắt to không còn giống con trai như trước nữa, mặc dù tóc được tết đúng cách, nhưng đuôi tóc lại bướng bỉnh vểnh lên như tính cách của chủ nhân vậy.

Sau khi xác nhận y phục và tóc của mình không có vấn đề gì, Lê Phi đeo bọc đồ lên vai rồi mở cửa phòng ra——sau hai mươi lăm ngày trên xe hồng lộc, rốt cuộc cũng đã tới Sồ Phượng Thư Viện.

Năm nay Sồ Phượng Thư Viện tổng cộng thu nhận mười tám đệ tử mới. Nghe nói so với năm rồi ít hơn một nửa, Hắc Sa Nữ có tiết lộ nhị tuyển năm nay là khó nhất từ trước tới giờ, cũng ngầm nói năm nay thu nhận được mười tám đệ tử mới, có thể nói mỗi người đều là kỳ tài ngút trời.

Đi qua một hàng cây hoa lê đến bãi đất trống phía trước, bọn nhỏ cơ bản đã đến đầy đủ. Ai nấy đều đã thay đệ tử phục, ở phía xa hoa lê trắng như tuyết cùng cảnh núi non như ẩn như hiện, tuy chưa chính thức là tiên nhân, nhưng khí phái tiên gia thoát tục này là nơi tài năng được phát hiện.

“Tiểu Bổng Chùy!” Bách Lý Ca Lâm ở phía trước vẫy kêu nàng, bên cạnh Diệp Diệp nhắc nhở Ca Lâm: “Muội lại gọi sai rồi, nhiều ngày như vậy vẫn chưa sửa được nữa.”

Nàng hì hì cười, lập tức sửa miệng: “Lê Phi, ở đây!”

Lê Phi cũng đang thích ứng với tên mới đổi, gần đây vẫn đang làm quen vì mới vừa đổi tên. Mấy ngày nay, Ca Lâm bọn họ lúc thì kêu nàng Tiểu Bổng Chùy, lúc lại kêu nàng Lê Phi khiến nàng rối đến không chịu nổi, hơn nữa bình thường khi bọn họ gọi nàng là Lê Phi, nàng nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

“Đệ tử phục thật khó mặc, mất cả buổi.” Nàng đi qua lắc đầu.

“Đại tỷ đầu, ngươi mặc rất đẹp.” Lôi Tu Viễn kinh diễm mà nhìn nàng, thốt ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng. “Thật sự rất có tư thế oai hùng hiên ngang.”

Bởi vì nàng trắng lên không ít, ở quận Hoa Quang gần một tháng, ở trên xe hồng lộc cũng gần một tháng, và đại khái hai tháng này được ăn ngon ngủ yên nên cũng dưỡng ra vài phần xinh đẹp. Hơn nữa đệ tử phục may rất vừa người, dáng vẻ tiểu tử hoang dã trước kia không còn nữa, thoạt nhìn còn giống như một tiểu cô nương xinh xắn.

Bách Lý Ca Lâm cười tủm tỉm kéo tay nàng: “Đương nhiên rồi! Lê Phi chỉ là không biết cách ăn mặc mà thôi, khi đã biết rồi tuyệt đối là một mỹ nhân! Lê Phi lông mi ngươi nên dày thêm một chútnữa, khi quay về ta sẽ giúp ngươi sửa. Ngoài ra, ta sẽ dạy ngươi vài kiểu búi tóc đơn giản, đừng tết tóc sơ sài như thế này nữa…”

Tư thế oai hùng hiên ngang? Lê Phi cúi đầu nhìn chính mình, vóc dáng nàng vừa thấp, tuổi lại vừa nhỏ, bình thường còn gầy, không hiểu được tư thế oai hùng hiên ngang là như thế nào, đoán chừng mọi người đều là khen cho có lệ.

Nhưng thật ra hai người Bách Lý tỷ muội mới thật xinh đẹp vô cùng, mái tóc và làn môi khô do sóng gió đã được khôi phục lại vẻ bóng mượt. Dưới ánh mặt trời, hai má các nàng như là nửa trong suốt và tinh tế như hai nàng tiên nhỏ. Diện mạo của Diệp Diệp ở bên cạnh cũng rất bất phàm, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nhất cử nhất động đã ẩn giấu một loại phong thái không giống người thường.

Người khiến mọi người bất ngờ nhất là Lôi Tu Viễn, hắn vốn nhìn qua giống một đứa nhỏ bảy tám tuổi, nhưng hai tháng gần đây vì ăn ngon ngủ ngon, nên đã bất tri bất giác cao bằng Bách Lý Ca Lâm, và cả người cũng bắt đầu phát triển. Mái tóc mỏng manh cháy nắng trở nên dày và đen nhánh, hai má cũng trở nên đầy đặn, môi hồng răng trắng, mi đen mắt sáng, xinh đẹp như một đứa bé gái.

Bọn họ như những con bướm phá kén, chỉ cần đứng bên đó, đôi mắt của những đứa trẻ khác sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn theo hướng này, vừa kinh diễm còn mang theo chút ngạc nhiên.Dù sao ai cũng đều nhớ rõ, hai tháng trước bọn họ mỗi người đều giống một đứa ăn mày.

Diệp Diệp bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cười nói: “Đúng rồi Lê Phi, ngươi có biết vị Tả Khâu tiên sinh đặt tên cho ngươi là ai không?”

Lê Phi lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ông ấy nhìn qua rất già, và Hắc Sa Nữ kia rất kính trọng ông.”

Diệp Diệp nói: “Ta cũng mới vừa nghe nói thật ra ông ấy là một trong những người sáng lập Sồ Phượng Thư Viện, là một tiên nhân rất giỏi rất phi thường.”

Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Sồ Phượng Thư Viện đã được sáng lập ít nhất cũng đã mấy trăm năm, vậy tuổi của Tả Khâu tiên sinh phải lớn bao nhiêu đây?

“Tiên nhân sống mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm đều là chuyện thường.” Diệp Diệp bổ sung kiến thức cho mấy đứa nhỏ không biết này. “Giống như Vô Nguyệt Đình và Tinh Chính Quán là danh môn đại phái, có rất ít trưởng lão xuất thế, nên mấy ngàn tuổi cũng có. Mọi người nghĩ lại xem, nếu tiên nhân không sống lâu, vậy thì Hoàng tộc sau này làm sao có thể đưa con cháu có tư chất đến tu hành. Chỉ có sống lâu, tiên pháp tinh diệu, mới có thể ở phía sau mà uy hiếp địch quốc như hổ rình mồi mà thôi.”

Vẻ mặt Bách Lý Ca Lâm đau khổ lắc đầu: “Ta không muốn sống một ngàn tuổi đâu, làm lão thái bà một ngàn năm thật đáng sợ!”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Lôi Tu Viễn đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Nhưng ta hy vọng đại tỷ đầu có thể sống một ngàn tuổi.”

Bách Lý Ca Lâm trêu hắn: “Suốt ngày chỉ biết đại tỷ đầu đại tỷ đầu, người ta có tên, ngươi mong nàng sống một ngàn tuổi để làm gì?”

“Ta làm sao có thể gọi thẳng tên húy của đại tỷ đầu.” Lôi Tu Viễn vội vàng xua tay, trong mắt tràn đầy tia sùng bái. “Đại tỷ đầu lợi hại như vậy, về sau khẳng định có thể thành tiên nhân tài giỏi nên đương nhiên có thể sống một ngàn tuổi rồi.”

Bách Lý Ca Lâm thấy hắn vẫn sợ hãi rụt rè như vậy, dáng vẻ lại còn giống như một người hầu nhỏ, nên không khỏi thở dài: “Tu Viễn, chúng ta ai cũng không có chỗ nào lợi hại hơn ngươi cả, đều cùng đều qua nhị tuyển vào Sồ Phượng Thư Viện, nên ngươi cũng phải có chút tự tin đi! Nếu không về sau làm sao trở thành một đại tiên nhân?”

Lôi Tu Viễn đỏ mặt dùng sức lắc đầu: “Ta nào có bản lĩnh gì, có thể qua nhị tuyển đều là nhờ đại tỷ đầu cả! Nếu ta chỉ có một mình….”

“Đừng nói nữa.” Lê Phi ngắt lời nói giải thích lắp bắp của hắn. Nàng là nhìn không được dáng vẻ vô năng yếu đuối này của Lôi Tu Viễn. “Ngươi vô dụng cũng có mức độ thôi.”

Nàng đã tưởng mình đã khiến hai hốc mắt Lôi Tu Viễn lập tức đỏ lên chuẩn bị gào khóc, ai ngờ hắn sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra biểu tình buồn rầu suy tư, hắn thấp giọng nói: “Đại tỷ đầu, ngươi khinh thường ta sao?”

Lê Phi lắc đầu: “Không có, ta chỉ là cảm thấy ngươi rõ ràng có thiên phú như vậy, tại sao phải tự ti đến thế?”

Đỉnh núi phía trước thổi đến gió tuyết se lạnh khiến mấy người Diệp Diệp đều phải ngồi xuống tránh lạnh, nhưng Lôi Tu Viễn lại đón gió tuyết mà đứng. Hắn rõ ràng có thiên phú rất tốt, tại sao vẫn yếu đuối vô năng như vậy?

Lôi Tu Viễn lại sửng sốt một chút, mi gian dần dần giãn ra, cười nói: “Đại tỷ đầu thật biết nói chuyện.”

Bách Lý Ca Lâm lại trêu: “Phải rồi phải rồi, trong mắt nhà ngươi chỉ có đại tỷ đầu thôi. Ngươi có dám gọi tên của nàng một tiếng không?”

Hắn lại bắt đầu xua loạn hai tay: “Ta, ta làm sao dám!”

“Haiz, nói gì nữa cũng vô dụng thôi” Lê Phi lắc đầu, tên này hẳn là thuộc về loại trời sinh đã vô dụng rồi.

Sau khi đi theo Hắc Sa Nữ qua cửa xe, cảnh tượng trở nên rộng mở sáng chói. Đỉnh núi nơi này đúng là cực kì lớn và rộng, đối diện với biển mây trời mênh mông, phía trên trời xanh không có mây, còn những đám mây phía dưới giống như những đợt sóng cuồn cuộn, vô cùng tráng lệ. Bên cạnh vách núi có một tảng đá màu xanh, mặt trên có hàng chục thanh kiếm đá được xếp gọn gàng, ngoài ra còn có một chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá màu xanh lục, không biết dùng để làm gì.

“Chỉ có đệ tử mới vào Thư Viện mới có thể được phép sử dụng thuyền một người này một lần. Về sau muốn rời khỏi phòng đệ tử thì tự mình bay đi, khi nào biết bay mới có thể chân chính mà tu hành.”

Hắc Sa Nữ nhẹ nhàng đáp xuống chiếc thuyền một người nhỏ hẹp đang lênh đênh trên mép vực kia, thậm chí quanh quần lụa ở chân nàng còn xuất hiện sương trắng lượn lờ, khiến bọn nhỏ khó tránh có chút khiếp đảm, đây chính là vách núi cao vạn trượng hàng thật giá thật! Cho dù biết tiên pháp thì không thể ngã xuống được, nhưng lo lắng là không thể tránh được.

Kỷ Đồng Chu là người thứ nhất đi lên, hắn vừa đứng lên, chiếc thuyền một người liền lung lay vài cái khiến hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng đứng thẳng người mới không mềm nhũn đi.

Vì có người đi trước nên rất nhanh chiếc thuyền một người đã đứng đầy người, Hắc Sa Nữ giậm nhẹ chân một cái, chiếc thuyền phóng ra như một mũi tên, xuyên qua mây mù dày đặc. Cảnh vật đập vào mắt đầu tiên chính là một tòa tháp cao trắng như tuyết, thân tháp lung linh ánh cầu vồng lượn lờ, xung quanh thì có những con tiên điểu bay lượn, trông vô cùng lộng lẫy.

Hắc Sa Nữ giới thiệu ngắn gọn: “Đây là Tàng Thư Tháp, mười tầng dưới là thư tịch, mười tầng trên lưu giữ là các loại phù chú. Tầng hai mươi chỉ có thể vào nếu có thư của Tả Khâu tiên sinh tự tay viết. Nếu có người vi phạm thì có chết không toàn thây, tay chân đều gãy, hay toàn thân chảy máu, Thư Viện sẽ không chịu trách nhiệm.”

...... Đây có khác gì đe dọa không? Sắc mặt Bách Lý Ca Lâm bên cạnh đã bị dọa đến tái đi rồi.

Thuyền nhỏ tiếp tục tà tà trôi về phía dưới, lúc này mọi người mới phát hiện tòa Tàng Thư Tháp kia được xây dựng trên một hòn đảo nổi, nhìn thoáng qua sẽ phát hiện trên không trung có vô số hòn đảo di động khác, trên đó còn có mấy ngôi nhà, có cái có suối nước, có cái chỉ có hoa cỏ cây cối. Thế nhưng không có cây cầu nào nối giữa hòn đảo này với hòn đảo kia, nếu muốn đi lên thì chỉ có thể dựa vào việc bay mà thôi. Chẳng trách phàm nhân không thể tới gần Sồ Phượng Thư Viện, vì nếu không bay được thì ngay cả một con khỉ có thể đu từ nơi này sang nơi khác cũng phải ngã lăn ra chết thôi.

Sồ Phượng Thư Viện sẽ trông như thế nào? Khi bọn nhỏ vượt qua kiểm tra đều đã nghĩ đến vấn đề này, lúc trước đã đoán rất nhiều lần, hết dưới đáy biển lại đến dưới nền đất, nhưng tất cả đều không đúng. Sồ Phượng Thư Viện trên thực tế là nổi trên không trung.

“Thật xinh đẹp……” Một cô bé bên cạnh tán thưởng. Cảnh đẹp này đã sớm làm cho bọn nhỏ quên nỗi sợ đang trôi lơ lửng trong lòng, chiếc thuyền một người tiếp tục tà tà xuôi dòng, xuyên qua rất nhiều đảo nhỏ di động, mây mù càng ngày càng mỏng đi, phía dưới là năm hòn đảo di động khổng lồ hiện ra trước mắt.

Đại điện được xây dựng rất nguy nga và tráng lệ trên hòn đảo ở chính giữa với hai màu xanh vàng rực rỡ. Mặt trước của sảnh được lát bằng gạch đá trắng, từ trên cao nhìn xuống mới có thể thấy được những sọc đen trên gạch được tập trung vào một chỗ nhưng lại giống như một phù chú phức tạp, vòng tròn đen ở giữa giống như một con mắt, nhìn qua có chút quỷ dị.

Có bốn hòn đảo lớn nhỏ giống nhau ở phía Đông, Tây, Nam, Bắc của hòn đảo ở chính giữa. Trên đó có thể có những khoảng sân mờ ảo, hoặc có cây cối xanh tươi, phong cảnh cũng khác nhau. Từ trên cao nhìn xuống, năm hòn đảo được kết nối với nhau giống như một bông hoa, càng đi xuống dưới, càng cảm thấy sự rộng lớn và kỳ vĩ của các hòn đảo.

Lê Phi chỉ cảm thấy giống như đang ở trong mộng, đây là nơi tiên nhân ở sao? Các hòn đảo đều nổi trên trời, phía dưới không phải biển rộng xanh thăm thẳm mà là tầng sương mù mỏng vô cùng vô tận. Tiên điểu toàn thân trắng tinh bay xuyên qua mây mù, những chỗ quanh co khúc khuỷu cũng bay rất nhẹ nhàng, còn có nhiều tiên hạc đang lang thang giữa rừng xanh nước biếc, hoặc đang bay hoặc đang nhảy—— nàng nằm mơ cũng không tưởng tượng ra kỳ cảnh này.

Nhìn thấy cảnh tượng này khiến nàng kìm lòng không đậu cảm thấy cực kì kích động, thậm chí không thể kiềm chế mà run nhè nhẹ, nàng thật sự là đang đi tới nơi này. Nếu nói lúc trước liều mạng là vì sư phụ, thì hiện tại nàng không kiềm được mà kích động, có lẽ phần lớn là vì chính mình. Nàng không biết tương lai như thế nào, vì nó thần bí khó lường khiến nàng thần hồn điên đảo.

“Năm hòn đảo nhỏ này chính là chỗ các ngươi tu hành trong một năm.” Hắc Sa Nữ vẫn là giới thiệu ngắn gọn như vậy. “Chính điện ngày thường không được đi vào, còn việc luyện tập võ nghệ và luyện tập tu hành sẽ có nhóm tiên sinh dẫn dắt. Chỗ ăn cơm ở phía Bắc, thức ăn được chia theo bảng tên, không được hoang phí. Một ngày còn không học bay được, là một ngày không được ăn cơm.”

Bọn nhỏ ồn ào một trận, không bay được sẽ không được ăn cơm! Tu hành vậy mà lại khắc nghiệt như vậy! Nếu học chậm, không phải sẽ chết đói sao?! Không hổ là Sồ Phượng Thư Viện, bọn nhỏ kính sợ mà trầm mặc.

“Trong phòng đệ tử cũng có ba bữa.” Không biết có phải ảo giác hay không, mọi người dường như cảm thấy Hắc Sa Nữ cười lạnh một tiếng. “Một lượng bạc một phần.”

Chờ một chút! Vừa rồi, vừa rồi bọn họ có phải nghe lầm cái gì hay không? Một lượng bạc một phần cơm? Thư viện ăn cơm phải trả tiền? Sơn hào hải vị gì mà đắt như vậy?! Bọn nhỏ sợ ngây người, Thư Viện trong suy nghĩ của bọn họ sao lại giống phàm trần thế tục bên ngoài thế, cần có bạc mới được ăn?

Hắc Sa Nữ nhẹ nhàng đá ở mũi thuyền một cái, thuyền nhỏ đang trôi dừng lại ở hòn đảo nhỏ phía Nam. Nơi này được bao quanh bởi cây xanh, đình viện lung linh, chỉ có tiếng gió mát, cực kì yên tĩnh.

“Nơi này là phòng đệ tử, năm rồi Thư Viện thu nhận đệ tử mới nhiều, nhưng năm nay ít hơn phân nửa, nên phòng đệ tử có thể cho các ngươi mỗi người một gian. Trên phong thư có đánh số, cứ theo số mà vào ở.”

Nàng đưa cho mỗi người một phong thư, lại nói: “Bài học tu hành tám tháng đều ở bên trong, quay về chậm rãi xem. Hôm nay trước hết đến đây, ngày mai giờ Mão tập trung ở đây, ai đến muộn sẽ bị phạt mười lượng bạc và ba ngày cơm.”

Mười lượng! Rốt cuộc Sồ Phượng Thư Viện này vẫn là Đoạt Tiền Thư Viện! Trong tiếng hoảng sợ của bọn Hắc Sa Nữ chậm rãi biến mất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv