Thiên Hương Bách Mị

Chương 111: Ước Chiến (3)



Thần sắc Hồ Gia Bình có chút ngưng trọng. Mười năm trước hắn và Tần Dương Linh đều là thân truyền đệ tử khó khăn lắm mới đột phá được Bình Cảnh thứ ba, ngẫu nhiên gặp nhau trên đấu trường, khi đó Tần Dương Linh đã biết dùng Âm Dương Kiếp Ba Kính, chẳng qua băng kính gọi ra không nhiều như vậy, cũng chẳng lớn như thế, nên Hồ Gia Bình mới có thể dùng diệu kế thắng được hắn.

Mười năm trôi qua, Tần Dương Linh tuy rằng còn chưa đột phá Bình Cảnh thứ tư, nhưng bất luận là tu vi hay kinh nghiệm đấu pháp đều không phải ai cũng có thể sánh bằng. Nếu mười năm trước hắn gặp Tần Dương Linh của hiện tại, chỉ sợ cùng sẽ chịu cùng số phận với Chiêu Mẫn mà thôi.

Lôi Tu Viễn hôm nay ước chừng cũng chỉ bằng tiêu chuẩn của chính mình mười năm trước.

Hồ Gia Bình trái lo phải nghĩ, rốt cuộc quyết định phải ra dáng sư huynh một chút, mở miệng nhắc nhở hắn: “Tu Viễn, Âm Dương Kiếp Ba Kính chỉ e là không dễ đối phó, đệ xem đệ….”

Hồ Gia Bình nhìn Lôi Tu Viễn liền thấy mặt hắn lạnh lùng, trong mắt có một tia cuồng nhiệt kỳ lạ, loại vẻ mặt này Hồ Gia Bình không cảm thấy xa lạ. Ba năm trước cùng Lôi Tu Viễn tu hành trong Đan Huyệt, đêm nào trước khi đấu pháp cùng mình, hắn đều có loại ánh mắt này. Lôi Tu Viễn người này, cao ngạo đến mức cho dù có xương tan thịt nát cũng không chịu cúi đầu, mặc dù ngày thường cật lực bày ra tư thái bình tĩnh, nhưng Hồ Gia Bình biết khát vọng duy nhất của hắn vẫn là so tài với người mạnh hơn, tha hồ náo loạn trong phạm vi cho phép, Lôi Tu Viễn chính là người như thế.

Hồ Gia Bình nhún nhún vai, không nói tiếp nữa. Có lẽ cậu nhóc này muốn chậm rãi vượt qua chính mình. Sau khi mình đột phá Bình Cảnh thứ tư chưa được bao lâu thì hắn đã thành thân truyền rồi.

Hồ Gia Bình nhớ đến lời của Nghiễm Vi chân nhân giáo huấn mình trong Đan Huyệt: “Con có biết mình thua kém Lôi Tu Viễn ở điểm nào không? Nó có lòng tranh chấp nhiệt huyết, đó đều là tâm tu hành của nó, cố gắng hết sức để chính mình ngày càng mạnh hơn. Con làm sư huynh, cả ngày chỉ biết chơi bời, tâm tu hành của con đang ở nơi nào?”

Haiz, thật khiến người khác phiền lòng, Hồ Gia Bình nhíu mày.

Tay hắn bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy, Hồ Gia Bình lập tức nắm chặt lấy bàn tay kia, áp lên khuôn mặt mình. Giọng nói mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hắc Sa Nữ vang lên: “Bình thiếu, lòng của chàng không yên, có phải là có chỗ nào không khỏe?”

Hồ Gia Bình nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói nhỏ: “Ở cùng ta là được rồi.”

“Nếu đã quay về, sao không đi gặp chủ nhiệm?” Hắn không đi gặp Nghiễm Vi chân nhân, không hợp lễ, lần sau khó tránh khỏi bị trách phạt. Nàng rất hiều con người Hồ Gia Bình, tất cả lời trách cứ, giáo huấn đều không hề có tác dụng với hắn. Các đệ tử khác càng bị mắng thì càng thành người, còn hắn càng bị hắn thì càng không nghe, phải làm ra vẻ thuận theo thì mới được.

Hồ Gia Bình lắc lắc đầu: “Ta phải đợi đột phá Bình Cảnh thứ năm thì mới có thể quay về gặp sư phụ được. A Mộ, nàng sẽ quay về cùng ta chứ?”

“Nếu đã là mệnh lệnh, không thể không tuân theo.”

“Ta không phải đang ra lệnh cho nàng, tự nàng nghĩ như thế nào?”

“Cần gì phải hỏi? Ta đã ở nơi này rồi.”

Hồ Gia Bình cười một tiếng, hôn hôn vài cái lên đầu ngón tay nàng.

Dưới võ đài có thật nhiều bức tường hành Thổ, Chiêu Mẫn toàn thân bị bao vây bởi ngũ hành linh khí. Trước khi bị hôn mê bất tỉnh, hàn độc trong người nàng cực kì nguy hiểm, Âm Dương Kiếp Ba Kính này được tạo thành bởi sự phối hợp của ba loại linh khí, sau khi bị nhiễm độc lành ít dữ nhiều, nếu không chữa trị tốt, nữ đệ tử này có thể bị để lại di chứng, sẽ thống khổ không chịu nổi.

Lê Phi thất thần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chiêu Mẫn, Tô Uyển ở một bên an ủi nàng, Đặng Khê Quang đang líu ríu nói cái gì đó nhưng bọn họ chẳng thể nghe lọt tai.

Bả vai bỗng nhiên bị người đỡ lấy, hai bàn tay đặt lên trên vỗ vỗ, Lê Phi thất hồn lạc phách mà ngẩng đầu, đã thấy Xung Di chân nhân đang nhìn mình ôn hòa cười: “Không cần lo lắng cho sư tỷ của con, nó còn kiên cường dẻo dai hơn bụi trúc già trong mùa đông nữa.”

Cổ họng Lê Phi đau xót, nói nhỏ: “Tần Dương Linh kia, là con….”

Tần Dương Linh bị đuổi xuống Vân Hải, nhất định sẽ ghi hận, chuyện này nàng đã từng nghĩ đến. Thế nhưng đến khi tận mắt chứng kiến Chiêu Mẫn sư tỷ bị thương nặng, nàng vẫn cảm thấy chính mình quá ngây thơ rồi. Tần Dương Linh chẳng qua chỉ bị đuổi xuống Vân Hải một năm, một năm sau hắn lại có thể quay về làm thân truyền đệ tử, càng khó đối phó hơn. Giống như Chấn Vân Tử năm đó, chuyện bọn họ làm dùng từ “ác” để hình dung cũng không phải là quá đáng, nhưng lại được tẩy trắng đến mức đáng sợ, còn có trưởng lão nhìn thấy Tần Dương Linh có thể dùng Âm Dương Kiếp Ba Kính đến mức độ này mà tán thưởng, thậm chí còn tiếc thương hắn tại sao chỉ bởi vì chuyện nhỏ kia mà bị đuổi xuống Vân Hải.

Thế giới này hóa ra thật sự chẳng phân biệt được thiện ác, chẳng qua là thế lực mạnh áp đảo thế lực yếu mà thôi.

Xung Di chân nhân cười nói: “Như thế nào, hối hận rồi? Thà rằng nhìn thấy hắn ức hiếp người khác chứ không chịu làm gì cả?”

Lê Phi im lặng một lát, nàng không biết.

“Làm người không thẹn với lương tâm là được rồi. Con làm là một chuyện, trong lòng vui vẻ, vậy thì đó chính là chuyện tốt đối với con. Hôm nay Tần Dương Linh trả thù, trong lòng hắn cũng rất vui sướng, đợi đến lúc con có sức mạnh như hắn ngày hôm nay vậy thì người vui sướng sẽ lại biến thành con. Lê Phi, không cần nghĩ phức tạp như vậy. Chúng ta là người tu hành, siêu thoát thế tục, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn thoát khỏi thế tục, một là vì danh, một là vì lợi, cũng có người vì dục niệm vui sướng trong lòng, tất cả đều là tu hành tâm. Con hận người này làm tổn thương, làm nhục người của con, thậm chí còn hối hận, hoàn toàn không cần thiết phải như thế. Cho dù đã trở thành tiên nhân, cũng không được làm ra chuyện mình sẽ hối hận, đã làm thì phải rõ ràng, lưu loát, vĩnh viễn không nuối tiếc, đây mới là đồ đệ của Xung Di ta.”

Xung Di chân nhân lại vỗ vỗ vai nàng, đi xuyên qua tường hành Thổ, đến bên người Chiêu Mẫn, thả ra ngũ hành linh khí, giúp nàng chữa khỏi hàn độ trong cơ thể.

Lê Phi cúi đầu ngẫm nghĩ lời nói của sư phụ, chợt nghe bên tai lại vang lên tiếng của Nhật Viêm: “Vị tiểu tiên nhân có chút độ lượng, lời nói của y ta nghe rất thoải mái.”

Hắn lại tỉnh rồi? Hai ngày trường hình như cũng đã tỉnh một lần?

Lê Phi cách tường hành Thổ hành lễ với Xung Di chân nhân, quay đầu lại nhìn Tô Uyển cùng Đặng Khê Quang, giữ lấy cánh tay của Tô Uyển: “Muội không sao, cảm ơn mọi người, chúng ta tiếp tục xem tỷ thí đi.”

Sắc mặt của Tô Uyển và Đặng Khê Quang cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Đặng Khê Quang cười khổ nói: “Chiêu Mẫn sư tỷ bị thương thành như vậy, lòng ta càng lo lắng hơn rồi. Lôi sư đệ….. Haiz…”

Lê Phi không khỏi ngẩng đầu nhìn Lôi Tu Viễn, hắn đang cùng Hồ Gia Bình nói cái gì đó, trên mặt còn thấp thoáng mang theo ý cười. Trận đấu pháp vừa rồi kinh tâm động phách như thế nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng.

Hắn lại lộ ra vẻ cậy mạnh này rồi, Lê Phi nắm chặt tay mình, sau đó lại chậm rãi buông ra, nàng cười nói: “Chúng ta im lặng xem là được rồi.”

Nhật Viêm dường như rất có hứng thú với Đấu Pháp Đại Hội, sớm đã bay đến chỗ cao mà nhìn xung quanh, đôi tai không nhừng vẫy vẫy. Lê Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi không cảm thấy gần đây số lần ngươi tỉnh lại càng ngày càng nhiều sao?”

Hắn trả lời: “Đây là điều đương nhiên, bị căn nguyên linh khí của ngươi va chạm chấn động nên yêu khí đã có thể bình ổn trở lạ. Qua một thời gian nữa là ta có thể tạm rời khỏi kí chủ, đi chơi xung quanh, hừ! Thú vị hơn nhiều so với suốt ngày phải đi theo ngươi!”

“Rời khỏi ta? Ngươi không sợ bị phát hiện sao?” Lê Phi líu lưỡi không nói nên lời.

Nhật Viêm cười lạnh một tiếng: “Câu hỏi ngu xuẩn!”

Lúc này, phía dưới hơn mười tòa diễn võ trường bỗng nhiên bắt đầu di động, dần dần hợp lại thành một võ đài thật lớn. Đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ ba vốn không nhiều, trên dưới Hải Vân cộng lại cũng chẳng nhiều hơn được hai trăm người. Số bình cảnh càng nhiều thì đệ tử càng ít, ý nghĩa của đấu pháp lại biến thành luận bàn đơn thuần, để các vị trưởng lão đánh giá tiến độ tu hành mà thôi.

Hầu hết đệ tử đều bị đào thải sau trận tỷ thí buổi sáng, đệ tử còn lại xác nhập lại một chỗ để chọn ra mười người đứng đầu, nghe nói nếu được chọn sẽ đượng các vị trưởng lão thưởng, có lẽ là linh mẫn đan thần dược, cũng có lẽ là pháp bảo gì đó, thật khiến người khác mong chờ.

Trên lôi đài thật lớn sớm đã có hai đệ tử bắt đầu đấu pháp, ánh sáng đẹp mắt của cao đẳng tiên pháp bắn ra tứ phía, vô số đệ tử bình thường ở dưới biển mây mắt hoa thần mê. Lê Phi vốn chỉ muốn im lặng xem, nhưng Nhật Viêm ở bên cạnh lại luôn lẩm bẩm, lúc thì khen ngợi: “Thuật hành Thổ hộ thân này tốt lắm!”; lúc thì mắng: “Đồ ngu! Người ta đặt bẫy ngươi, vậy mà ngươi lại mắc mưu đuổi theo!”

“Không đủ nhanh! Không đủ mạnh! Ai da! Đấu pháp nếu không dứt khoát thì sẽ sớm biến thành cái xác khô quay về thôi! Mấy đệ tử này đúng là vẫn còn quá non, chưa từng trải qua sinh tử tôi luyện, ai ra tay cũng đều do dự, vậy thì đấu như thế nào được?”

Nhật Viêm ngoài miệng không ngừng bực tức, nhưng dáng vẻ nhìn qua vô cùng hứng thú, đôi tai vẫn luôn đong đưa, Lê Phi quả thật dở khóc dở cười. Được rồi, vừa xem người khác đấu pháp, vừa nghe Nhật Viêm mắng người, có lẽ cũng có thể học được chút kinh nghiệm đấu pháp.

Nhưng mà đúng như lời hắn nói, cá đệ tử đấu pháp khó tránh khỏi phải mang theo cảnh giác, vừa phải tự bảo vệ mình, vừa phải cẩn thận không để người khác bị thương, khó tránh khỏi chân tay gượng gạo.

Sau ba trận đấu liên tiếp, bỗng nhiên, Đông Dương chân nhân đạp hồ lô bay vào võ trường, xem ra ông là trọng tài cho trận đấu tiếp theo, ông lấy một xấp giấy từ trong tay áo ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, cất cao giọng nói: “Lôi Tu Viễn, Tần Dương Linh!”

Đến Lôi Tu Viễn rồi?! Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung lên hai người. Trận đấu mới vừa rồi của Tần Dương Linh có thể nói vừa lưu loát dứt khoát vừa tàn nhẫn độc ác, mấy đệ tử khác luôn muốn coi một Đấu Pháp Đại Hội đầy kích thích chứ chẳng ai thèm coi mấy thứ tiên pháp ẻo lả yếu đuối không có ý nghĩa.

Tần Dương Linh mặt không chút thay đổi đạp xuống đụn mây, giương mắt nhìn Lôi Tu Viễn, lại chỉ chỉ vào hắn – lần thứ hai khiêu khích! Các đệ tử nhất thời bùng nổ.

Lôi Tu Viễn đang muốn đi xuống, tay áo đột nhiên bị người giữ lại, Lê Phi nắm chặt lấy hắn, nàng cái gì cũng chưa nói, cũng không biết có thể nói cái gì.

Hắn thấp giọng cười, nâng tay vuốt ve má của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đã nghĩ được quà tặng cho ta chưa?”

Lê Phi cười khổ. Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng buông tay của nàng ra, chớp mắt một cái, người đã đáp xuống diễn võ trường, đệ tử phục màu trắng trà chậm rãi lay động, dáng người bình tĩnh.

Đông Dương chân nhân nhìn nhìn hai đệ tử này, thấy Tần Dương Linh cười lạnh, Lôi Tu Viễn thần sắc lãnh đạm, không giống như các đệ tử khác, lúc này lão mới nhíu mày nói: “Hai người nghe rõ đây, đấu pháp chỉ dừng ở việc luận bàn, không được cố tình làm bậy thương tổn đồng môn. Đặc biệt là ngươi ——”

Ông nhìn sang phía Tần Dương Linh, hành vi dùng Âm Dương Kiếp Ba Kính đóng băng Chiêu Mẫn của người này mới vừa rồi rất khiến lão phật lòng. Cho dù tu vi, thực lực có nhiều đến đâu nhưng ngay cả đạo lý làm người cơ bản cũng không có thì còn có ý nghĩa gì nữa?

“Nếu để cho ta phát hiện bất cứa ai có hành vi ác ý làm hại đến người khác, vô luận là ai thắng, trận đấu này lập tức bị phế bỏ!”

Đông Dương chân nhân nói xong lại đạp hồ lô bay lên trời. Ngay sau đó, Tần Dương Linh khoát tay, vô số băng kính thật lớn chằng chịt mọc lên khắp diễn võ trường, còn nhiều hơn cả khi đấu với Chiêu Mẫn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv