Thiên Hương Bách Mị

Chương 103: Nàng (2)



Bóng đêm dần dần bao trùm, tiếng cười nói của các đê tử say rượu cũng dần dần nhỏ đi. Bách Lí Ca Lâm lẳng lặng nhìn Lục Ly trước mặt, có lẽ là bởi vì không muốn các sư đệ đồng môn khác phát hiện mâu thuẫn của họ. Cuối cùng hắn vẫn ở lại, nhưng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng, chỉ yên lặng như núi mà đứng ở đó.

Nàng cau mày nhìn nam nhân nghiêm túc trước mặt, sau đó nhìn kỹ lại, hắn quả thực có chút khác biệt so với những người bản xứ Đông Hải khác, nước da ngăm đen hơn, và đường nét cũng rõ hơn. Các bộ tộc ở Đông Hải nhiều như sao đầy trời, hẳn cái gọi là Cửu Phượng Tộc cũng phải là một trong số đó, chẳng trách hắn ta luôn đeo một sợi dây chuyền hình chim chín đầu trên cổ.

Bách Lí Ca Lâm trầm tư một lát, mở miệng nói: “Lục sư huynh, ta hoàn toàn không hiểu biết gì về Cưu Phượng Tộc, nếu ta đã làm chuyện gì trái với tộc quy, xin huynh tha thứ cho sự ngu muội này của ta.”

Ánh mắt của Lục Ly vẫn luôn dừng trên tua đèn phía sau nàng, chẳng nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.

Bách Lí Ca Lâm lui lại mấy bước, cung kính hành lễ với hắn: “Ta biết thái độ ngả ngớn của ta khiến huynh chán ghét, ta cũng biết lần trước là do ta ép buộc. Đây là lần cuối cùng ta thành thật giải thích với huynh, cũng là lời xin lỗi thật tâm của ta. Từ nay về sau, ta sẽ không làm phiền huynh nữa.”

Nàng đợi một lúc không thấy hắn trả lời, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn trăng trên trời, xoay người rời đi.

“Nữ nhân trung thổ mấy người, đều thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác sao?”

Lục Ly đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói ở phía sau, lời nói đầu tiên sau một tháng lại là một lời chỉ trích. Bách Lí Ca Lâm ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Lời nói của huynh quá cao thâm rồi, ta chưa hiểu lắm.”

Lục Ly khoanh tay nhìn nàng, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Tại sao phải giải thích với ta làm gì? Muội hy vọng ta tha thứ cho muội cái gì?”

Bách Lí Ca Lâm suy nghĩ một hồi lâu: “Ta đắc tội huynh, cho nên huynh mới xem ta như không khí. Vì thế nên ta mới xin lỗi huynh.”

Lục Ly lạnh nhạt nói: “Muội chẳng đắc tội ta cái gì hết, Muội cưỡng cầu ta tha thứ, chẳng qua là muốn làm mình an tâm mà thôi.”

Bách Lí Ca Lâm lại cau mày, suy tư hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Nếu ta không đắc tội huynh, vậy thì là do không hợp nhau rồi, xem ra ta quả thật là đã tự cho mình là đúng. Lục sư huynh, huynh thật sự chán ghét ta sao?”

“Muội muốn ta trả lời như thế nào? Muốn ta làm gì?” Lục Ly cực kỳ bình tĩnh mà hỏi.

“Ta đương nhiên hy vọng mọi người có thể nói cười với nhau như đồng môn bình thường rồi, trở về mối quan hệ như trước kia. Nhưng muội có hy vọng cũng vô ích, việc này là do huynh quyết định.”

Lục Ly đột nhiên bước nhanh về phía nàng, cuối cùng đứng trước mặt nàng, dường như muốn dán chặt vào nàng, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm của nàng. Bách Lí Ca Lâm yên lặng nhìn lại, chỉ cảm thấy hai mắt của hắn sâu thăm thẳm, nhưng ánh mắt kia không hề bình thường chút nào, nàng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hắn nhìn một lát, bỗng nhiên cười một tiếng, nâng tay đặt lên vai nàng, thấp giọng nói: “Vẫn luông cố ý đuổi theo ta xin lỗi, bây giờ lại nói mấy câu mơ hồ hợp tình hợp lý, trước đây chúng ta có cười đùa với nhau sao? Muội để ý đến thái độ của ta? Thế nào, thật sự để ý đến ta sao? Muội muốn điều gì từ ta để muội có thể an tâm? Cảm thấy có thể lợi dụng thiện chí của ta để an ủi chính mình? Trước kia, muội cũng từng xoay những nam nhân kai vòng vòng như thế này sao? Tiểu nha đầu đáng khinh, muội chẳng qua chỉ mới mười sáu bảy tuổi, thật sự nghĩ rằng mình hiểu lòng người hay sao?”

Bách Lí Ca Lâm lập tức giận tím mặt, lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, nàng lạnh lùng nói: “Lục sư huynh, nếu huynh ghét ta đến vậy thì hai ta từ nay đường ai nấy đi, ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa, cho dù là nửa chữ cũng không.”

Nàng xoay người muốn rời đi thì bị Lục Ly ấn bả vai của nàng kéo lại, đôi mắt tối đen của hắn nhìn nàng đầy mỉa mai: “Nếu đã muốn nói chuyện với ta thì cứ nói, bị ta nói trúng tim đen, liền tức giận rồi trốn tránh, hóa ra lá gan của muội chỉ có từng đấy.”

Bách Lí Ca Lâm sắc mặt xanh mét: “Ta không biết huynh đang nói cái gì nữa! Vu oan giá họa rất thú vị sao?”

“Điều ta nói có đúng hay không, tự muội biết rõ.”

Nàng lạnh lùng tránh ánh mắt sắc bén của hắn, nhưng trong sâu thẳm trái tim lại có một loại cảm giác xấu hổ vì bí mật bị bại lộ.

Có lẽ, hắn nói đúng, ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới. Nàng không phải đầu gỗ như Lê Phi, thái độ kỳ lạ của Lục Ly đối với nàng qua một thời gian dài nàng tự nhiên cũng dần dần biết điều đó. Nàng cũng không rõ tại sao chính mình lại luôn đuổi theo hắn để xin lỗi, bởi vì biết hắn thích mình nến hi vọng hắn sẽ an ủi nỗi cô đơn của mình sao? Hay nàng muốn lợi dụng hắn để lảng tránh khúc mắc của mình và Diệp Diệp?

Lúc trước cầu xin hắn ôm lấy mình cũng bởi vì lý do này sao? Tận sâu trong đáy lòng, nàng biết rõ, Lục Ly sẽ không cự tuyệt, hắn thích nàng.

Trong tiềm thức của nàng lại có một suy nghĩ đê tiện như vậy, khiến nàng không thể tin được, không muốn tin, lại càng không muốn nghĩ thêm.

Bách Lí Ca Lâm có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, trầm giọng nói: “… Xin lỗi.”

“Tất cả những lời xin lỗi trên đời này chỉ là để tâm hồn thanh thản, muội đoán xem ta có thể tha thứ cho muội hay không.”

Bách Lí Ca Lâm cười khổ: “Phải làm thế nào huynh mới tha thứ cho ta? Đánh ta sao?”

Lục Ly không nói gì, bàn tay đặt trên vai nàng đột nhiên nâng cằm nàng lên, hắn nhẹ giọng nói: “Muội muốn nghe lời gì từ ta? Nghe ta nói rằng ta thích muội? Ta nguyện ý để muội chà đạp, gọi một tiếng là có mặt, đuổi một tiếng liền đi ngay, giống như một kẻ nô bộc hèn mọn?

Bách Lí Ca Lâm né tránh tay hắn, chau mày: “Sao phải nhắc lại? Từ nay về sau tiếp tục coi nhau như người qua đường là được.”

Lục Lỵ yên lặng nhìn nàng, không nói gì cả, cười lạnh rời đi.

Khi Kỉ Đồng Chu đẩy cửa sổ ra, bầu trời vẫn còn ánh nắng ban mai trong suốt và mỏng manh, hắn cẩn thận chỉnh lại quần áo và đai lưng của mình trước gương. Đệ tử phục của Tinh Chính Quán màu nâu trắng, áo và cổ tay thêu viền vàng, rất cảm giác sang trọng, hoàn toàn phù hợp với hắn.

Hắn từ trong ngực lấy ra một một cây lược gỗ cũ, chải lại mái tóc dài của mình cẩn thận, vì thức trắng đêm nên dưới mắt có một lớp quầng thâm mỏng, khiến trên mặt thiếu niên mười tám mười chín tuổi kia có vẻ lo lắng.

Buộc mái tóc dài của mình lại xong, hắn đẩy cửa ra, nhịn không được liếc nhìn trên lầu một cái, đệ tử của Vô Nguyệt Đình ở trên đấy, nàng cũng vậy.

Kỉ Đồng Chu dừng bước chân lại, dựa vào lan can, đứng sững sờ hồi lâu, tiếng người trên lầu dần dần bắt đầu ồn ào náo động, trời cũng đã hửng sáng, cũng là lúc các đệ tử của Sơn phái đến Đông Hải phải trở về, không ngừng có các đệ tử của các môn phái khác nhau đi xuống lầu.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy hai người Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn.

Hẳn là tối qua nàng ngủ không ngon, vẫn luôn dụi mắt, dáng đi cũng xiêu vẹo, Lôi Tu Viễn cúi đầu nói chuyện với nàng, nàng khi thì lắc đầu khi thì gật đầu. Khi đi xuống cầu thàng, hắn đưa tay đỡ lấy eo nàng.

Dù nhìn thế nào thì đây cũng là một cặp tình nhân khiến bao người phải ghen tị, người đi qua không ngừng nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ngạc nhiên.

Kỉ Đồng Chu trầm tư nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi xuống lầu.

Hai mắt của Lê Phi như muốn dính vào nhau vậy, đêm qua nàng say mèm, có cảm giác như vừa ngủ say đã bị Lôi Tu Viễn kéo dậy rửa mặt chải đầu, nàng buồn ngủ đến mức vừa đi vừa nhắm mắt, đường quay về môn phái còn phải bay bốn năm ngày, vậy thì nguy rồi, lỡ như rơi xuống thì phải làm thế nào đây?

Trong đại sảnh của khách trạm đều là người, Lê Phi đứng dựa vào tường cúi đầu, ở đây rõ ràng rất ồn ào, nhưng nàng lại cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi.

Hai cái bánh bao hấp đơn giản được bọc bằng giấy thấm dầu được đưa đến trước mặt nàng, hẳn là là Lôi Tu Viễn mua mang đến, Lê Phi nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, sau khi cắn một miếng lớn, nàng bị nghẹn bắt đầu ho khan, dùng giọng làm nũng mà nói với hắn: “Ta muốn uống nước.”

Chẳng mấy chốc, một ly trà ấm được đưa đến tay nàng, Lê Phi nhanh chóng ăn xong bánh bao, uống cạn ly trà, tinh thần dần dần khôi phục, quay đầu lại đưa một cái cho Lôi Tu Viễn, cười nói: “Chàng cũng......”

Lời còn chưa dứt, đã thấy người đứng cạnh dựa vào tường vậy mà lại là Kỉ Đồng Chu, nàng nhất thời ngạc nhiên, nhìn xung quanh một vòng, liền thấy Lôi Tu Viễn đang đứng bên cạnh Nghiệm Vi chân nhân, không biết nói cái gì.

“Là ngươi mua sao.” Lê Phi cười cười, đưa cái bánh kia cho Kỉ Đồng Chu. “Cảm ơn nhé, ngươi ăn chưa?”

Kỉ Đồng Chu lắc đầu, lại đẩy cái bánh bao về phía nàng, cũng không nói gì, cúi đầu nhìn nàng. Lê Phi đang cắn một miếng bánh, nhận ra ánh mắt chăm chú của hắn trên người mình. Lời nói của Bách Lí Ca Lâm tối qua bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, nàng theo bản năng đứng cách xa hắn một chút, cười gượng nói: “Ta, ta đi sang bên kia nhìn xem.”

Còn chưa kịp bước đi, Kỉ Đồng Chu đã nắm chặt cánh tay nàng giữ lại, Lê Phi có chút hoảng hốt, lập tức muốn giãy dụa, nhưng cảm thấy không ổn lắm, nàng cố gắng kéo tay hắn ra nhưng hắn vẫn không hề chịu buông tay. Lê Phi thầm than một tiếng, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Kỉ Đồng Chu, có chuyện gì sao?”

Ánh mắt của Kỉ Đồng Chu dừng trên cổ áo nàng, vài vết đỏ lờ mờ lộ ra sau cổ áo. Tay hắn không nhịn được mà siết chặt hơn, như là muốn bóp nát xương cánh tay của nàng, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại thả lỏng trở lại.

Xung quanh có người đang cười, có người đang nói, có người ở bên ngoài gọi đệ tử của Tinh Chính Quán rời đi, tất cả những điều này vào tai hắn giống như trở nên rất xa vời. Cả đời này hắn chưa bao giờ muốn gì mà không có được, hắn đã đánh mất nàng trong ảo giác một lần, bàn tay này, giờ phút này phải buông ra rồi sao? Nàng không phải người con gái của hắn, mà là của người khác, người đó vừa là kẻ thù vừa là bạn.

Kỉ Đồng Chu cảm thấy chính mình đang do dự, một loại do dự hiếm thấy, hắn phân biệt được điều này là đúng hay sai, những ngày này hắn vẫn luôn nghĩ về nó, nhưng vẫn không thể biết rằng nó đúng hay là sai.

Tay nàng giãy dụa càng lúc càng dữ dội, Kỉ Đồng Chu lấy lại tinh thần, thấy Lê Phi tuy rằng đang cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia bài xích, nàng rất cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay của hắn. Kỉ Đồng Chu nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Khương Lê Phi, liệu rằng ngươi có nhớ ta không?”

Lê Phi không thể ngờ hắn lại đột nhiên nói ra lời này, nàng ngây người một lúc, sau khi suy nghĩ, nàng mới thận trọng trả lời: “Các người đều là bằng hữu của ta, đương nhiên sẽ nhớ rồi.”

Kỉ Đồng Chu cười cười, buông tay ra, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta quay về Tinh Chính Quán đây, cáo từ.”

Lê Phi nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng cười cười: “Đi đi, năm sau gặp lại.”

Kỉ Đồng Chu bước ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lên mây trên trời, các trưởng lão vẫn đang thúc giục hắn. Đột nhiên, hắn xoay người lại, nắm lấy vai của Lê Phi, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi nàng.

Những tiếng nói xung quanh nhỏ dần, nhưng nhanh chóng trở nên ồn ào trở lại, Kỉ Đồng Chu hôn nàng một cách mãnh liệt. Thời gian của hắn không có nhiều, thứ hắn muốn rất nhiều, tất cả dục niệm cuồng dã chôn giấu trong thân thể này như một con rắn độc cắn nuốt hắn, trái tim rực lửa đã bùng cháy, không ai có thể dập tắt nó, không ai có thể.

Hắn hung hăng c.ắn môi dưới của nàng một cái, môi của nàng giống như sắp bị cắn nát vậy, máu chảy tràn ra.

“...... Vậy thì nhớ kỹ một chút.” Kỉ Đồng Chu nở nụ cười quái dị, bỏ con dế bằng ngọc màu tím vào ngực áo nàng, xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv