Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 312: Ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ không được



Khi mẹ của Hạ Hinh Thinh sắp nhớ ra họ của người đã thay mình thanh toán tiền viện phí, khuôn mặt nhỏ của Hạ Hinh Thinh liền trở nên trắng bệch, Lăng Vi đột nhiên xuất hiện, trên mặt không còn chút máu.

"Lăng, Lăng tổng biên.." – Hạ Hinh Thịnh siết chặt quần áo trên người, ấp a ấp úng không nói thành câu.

Mẹ của Hạ Hinh Thinh thấy con gái mình có điều gì đó bất thường, vừa quay đầu lại thì thấy phía sau mình là Lăng Vi tới, cũng im lặng, cầm lấy đôi tay đang run lên của Hạ Hinh Thinh.

Thấy Lăng Vi, Hạ Hinh Thinh tự động bước tới phía trước, che trở trước mặt cho mẹ và em trai mình, không ngờ, Lăng Vi chỉ im lặng lườm một cái, sau đó sắc mặt không thay đổi quét một lượt toàn thân Hạ Hinh Thinh, phong thái vẫn hoàn toàn cao quý như trước.

Mãi cho đến khi Lăng Vi đi khỏi, Hạ Hinh Thinh mới phát giác ra tảng đá trong lòng đã nhẹ đi không ít, đồng thời cả người giống như vừa được vớt dưới nước lên, toàn thân ướt đẫm, từ chân đến bụng run lẩy bẩy, liền đỡ mẹ mình vào trong.

Mẹ của Hạ Hinh Thinh đột nhiên nghĩ ra điều gì, nghiêng người nói với con gái:

"Nha đầu, mẹ nhớ rồi, người tới thanh toán viện phí giúp chúng ta họ Lục.."

Họ Lục?

Lan tỷ, là chị sao?

Phút chốc hai viền mắt Hạ Hinh Thinh đỏ lên, tận đáy lòng toát ra một dạng chua xót làm cho cô bất lực chống đỡ.

* * *

Tại bệnh viện Thành phố, Phòng bệnh VIP602.

"Lăng Vi, rốt cuộc cô có thật lòng xem tôi là bạn hợp tác không vậy?" – Bạch Thư từ trên giường ngồi dậy, hừ lạnh, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Lăng Vi, hai bàn tay đặt trong chăn đã sớm nắm chặt lại, biểu thị rõ ràng đang tức giận: "Hay là từ lúc bắt đầu cô đã muốn đùa giỡn tôi?"

Đưa tay đóng cửa lại, Lăng Vi lạnh lùng nhìn Bạch Thư, đáy mắt xẹt qua một tia chế nhạo: "Tại sao cô không nói rằng đi cô tìm Hạ Hinh Thinh là vô dụng vậy? Còn bị Lục Khinh Lan biết được mà phòng bị?" – Lăng Vi bước tới phía trước, đột xuất giơ tay nắm tay Bạch Thư, ác liệt nói tiếp: "Bạch Thư, nếu tôi có ý muốn đùa cợt cô, cô nghĩ rằng cô sẽ biết được sao? ?"

Nói dứt lời, Lăng Vi đột nhiên hất tay Bạch Thư ra, ưỡn thẳng lưng, khoanh hai tay lại, giương mắt nhìn Bạch Thư ngồi trên giường: "Vì muốn đối phó Lục Khinh Lan, ngay cả kỳ Tạp chí mới của công ty tôi cũng đều tính toán, Bạch Thư, cô có tư cách gì hỏi tôi có thật lòng hợp tác với cô? Cô đã làm được cái gì?"

Hai người, tựa như kẻ thù căm tức nhìn nhau, bầu không khí trong phòng tức tốc tràn đầy mùi thuốc súng.

Lăng Vi khinh thường cười nhạo: "Bạch Thư, nếu cô muốn tiếp tục hợp tác, cô hãy dẹp bỏ loại tâm tư đó đi. Cô thật sự cho rằng Lục Khinh Lan sẽ không đoán được kẻ đứng sau chuyện này còn có cô hay sao? Cô thật sự cho rằng Hạ Hinh Thinh kia cái gì cũng không nói? Cô đã quá ngây thơ rồi!"

"Không phải cô cũng đã thua cuộc trong tay Lục Khinh Lan hay sao!" – Bạch Thư đã bị cơn giận làm cho đầu óc phình to, sự khinh thường của Lăng Vi càng làm cho cơn giận giữ càng lớn, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, liền đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra: "Lần này thua, cả lần trước chuyện ở buổi tiệc cũng là thua! Cô còn ở đó tự cao mình lợi hại hơn tôi sao? Chẳng phải hết lần này đến lần khác chính cô đều bị xấu mặt trước Lục Khinh Lan? Ngay cả Diệp bá mẫu hiện tại cũng lãnh đạm với cô không ít. Lăng Vi, chúng ta có khác gì nhau đâu?"

Bạch Thư biết, những lời này đối với Lăng Vi mà nói có ý nghĩa thế nào, lúc này cô ta muốn Lăng Vi phải cảm thấy khó chịu!

Quả nhiên, Lăng Vi nghe xong, ngực liên tục phập phồng, thậm chí nhanh chóng trở nên mất khống chế, Bạch Thư thấy thế, trong lòng càng thoải mái hơn.

"Bạch Thư!" – Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi kêu tên người trước mặt, cô ta ghét nhất chính là bị người khác đụng tới vết sẹo trong lòng! Mà những cảm giác khó chịu đó giống như đang nhắc nhở Lăng Vi đã thua trong tay Lục Khinh Lan, đây là một loại sỉ nhục!

Lăng Vi càng trở nên phẫn nộ, cả người đứng thẳng bất động, sắc mặt càng trở nên u ám, rùng rợn.

Cũng may, cô ta đã kịp thời khống chế được chính mình.

Không! Lục Khinh Lan là cái gì? Mình sẽ thắng cô ta, đem cô ta giẫm đạp đạp dưới chân này!

Cuối cùng tưởng tượng đến cảnh Lục Khinh Lan đáng thương bị mình hạ gục, Lăng Vi bỗng nhiên mỉm cười, một màn đổi thái độ nhanh chóng của Lăng Vi làm cho Bạch Thư ngây ngẩn cả người, thân thể có chút rụt lại.

Lăng Vi thấy động tác nhỏ của Bạch Thư liền rất hài lòng, mở miệng lên tiếng vô cùng dịu dàng: "Cô đừng quên, nếu cô không đấu lại Lục Khinh Lan, Thẩm Tuỳ sẽ hoàn toàn rời khỏi cô. À không, phải nói là tâm tư của Thẩm Tuỳ đã sớm đặt ở chỗ Lục Khinh Lan rồi. Nói cho cùng, cô cũng thật đáng thương, ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ không được."

Rõ ràng lời này vô cùng nhẹ nhàng tựa như gió xuân hiu hiu thổi, nhưng lúc này Bạch Thư lại cảm thấy bản thân lại cực kỳ sợ hãi, nhưng cô ta lại không thể không thừa nhận, Lăng Vi nói rất đúng.

Thấy mình đã đạt được mục đích, lúc này Lăng Vi mới dừng lại, tay phát phong tình xoắn xoắn lọn tóc: "Mau nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho khoẻ rồi xuất viện, còn nữa, còn rất nhiều cơ hội, tôi cũng không muốn hợp tác với những kẻ phế nhân không làm được chuyện gì."

Nói xong, Lăng Vi xoay người rời đi, không dừng lại chút nào.

Trong phòng bệnh, hai tay Bạch Thư nắm chặt ga giường, một lúc lâu không buông ra.

Mãi cho tới khi Thẩm Tuỳ xuất hiện.

"Đỡ hơn chút nào không? Có còn thấy chỗ nào không khoẻ không?" – Thẩm Tuỳ vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ ngẩn người của Bạch Thư, trong mắt tựa như còn có chút oan ức, cõi lòng lập tức mềm nhũn, vừa nói, vừa âm thầm nắm chặt tay Bạch Thư: "Sao vậy, không được vui sao?"

Bạch Thư thấy Thẩm Tuỳ quan tâm mình, trong lòng càng thêm khổ sở, dựa vào ngực người kia, cố ý muốn thăm dò: "Ừm, có một chút. Thẩm Tuỳ Ca, gần đây anh không ở bên chăm sóc em, có phải anh đã không còn thích em hay không?"

Bạch Thư cảm giác được toàn thân Thẩm Tuỳ cứng ngắc lại, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng phản ứng đó đã âm thầm trở thành một nhát dao làm tổn thương cõi lòng cô ta.

"Không phải, không có chuyện gì. Em đừng suy nghĩ nhiều."

Thẩm Tuỳ không tự chủ ôm bả vai Bạch Thư, sau khi nghe câu nói sau cùng, Thẩm Tuỳ liền muốn trốn tránh, những ngày gần đây quả thực Thẩm Tuỳ đã giảm tiếp xúc với Bạch Thư, cho đến bây giờ, tự thân Thẩm Tuỳ cũng có thể nhận ra cảm giác khác lạ trong lòng càng lúc càng rõ, nhưng càng sáng tỏ lại càng làm cho Thẩm Tuỳ có chút sợ hãi.

"Gần đây tương đối bận rộn thôi, sau này anh sẽ tới chăm sóc em thường xuyên hơn." – Thẩm Tuỳ không hề biết rằng, Bạch Thư vừa nghe xong nỗi đau trong lòng lại càng trở nên đau nhức hơn.

Cô ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu không nói gì thêm, đầu vẫn tựa sát trong ngực Thẩm Tuỳ, rõ ràng hai trái tim ở cạnh nhau sát vách, nhưng Bạch Thư lại không còn cảm nhận được sự ấm áp nơi đó, mà hết thảy những điều này, đều là do Lục Khinh Lan huỷ hoại!

Cả hai vẫn tiếp tục ngồi bên nhau, mỗi người mang một tâm ý khác biệt.

* * *

Chuyện bản thảo tạp chí bị lộ cuối cùng cũng được giải quyết xong, Lăng Vi đứng trước toàn thể công ty xác nhận chỉ là hiểu lầm, bị người khác giở trò tính kế, Lục Khinh Lan trong sạch, cũng xin lỗi tất cả, Tạp chí sẽ được xuất bản đúng với thời gian dự kiến.

Chỉ từ An chủ biên, Tiểu Cố còn lại không có người khác biết là do Hạ Hinh Thinh làm.

Đối với thủ đoạn xử trí này của Lăng Vi, Lục Khinh Lan không có ý kiến, chỉ là về phần Hạ Hinh Thinh, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, những người khác trong phòng ban cũng không cần phải biết chuyện này. Cô chỉ thông báo nhà của Hạ Hinh Thinh có việc gấp nên vội vã từ chức mà thôi. Tuy đám người có chút không nỡ nhưng cũng chỉ đành chấp nhận.

Mọi chuyện qua đi, toàn bộ Thuỵ Thượng đều chạy nước rút để chuẩn bị xuất bản kỳ Tạp chí, ai cũng không dám lơ là, kể cả Lục Khinh Lan.

Một tuần lễ sau, sản phẩm mới của Thuỵ Thượng – mang tên Ruila - chính thức ra mắt thành công. Phân bộ chính thức của Thuỵ Thượng ở thành phố A được đổi tên thành Ruila. Bởi vì trước đó công tác quảng bá rất tốt, hơn nữa nội dung bên trong lại thật sự hấp dẫn, thu hút lượng độc giả tương đối lớn, chỉ trong lời thời gian đầu tiên, Ruila đã đạt được thành công rất lớn, thậm chí khoảng cách vượt mặt Kuiyu càng lúc càng lớn.

Rất nhanh, không ít phương tiện truyền thông đều xoay quanh chú ý đến Ruila, có tán dương khen ngợi, cũng có đánh giá khách quan, thậm chị còn gọi là "tân huyết" (biểu tượng chính) của thành phố A! Trải qua một màn bàn tán của giới truyền thông, mặc kệ là tốt hay xấu, dù sao mức ảnh hưởng cũng như độ nổi tiếng của Ruila đã tăng lên không ngừng.

Tổng bộ Thuỵ Thượng cũng tán thưởng không ít, cổ vũ mọi người lấy thêm dũng khí.

Mọi cố gắng đều được đền đáp, mỗi nhân viên trong trụ sở đều vui mừng, tự hào, Lăng Vi thừa dịp làm tròn lời hứa, hôm nay được tan ca sớm, toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều được đến ăn mừng tại Nhà hàng tiệc rượu thượng hạng Hi Mạn, ăn uống vui chơi thỏa thích.

Lời này vừa thông báo xong, toàn bộ nhân viên đều vô cùng hưng phấn, vừa đến giờ tan làm, mọi người kéo nhau tốp năm tốp ba phóng tới nhà hàng tiệc rượu Hi Mạn.

Lục Khinh Lan gọi điện thoại báo cho Diệp Đình Thâm hôm nay không cần đến đón mình, cúp máy xong cô đứng bên đường đợi taxi đến.

Vừa lúc Lăng Vi lái xe đến bên cạnh cô, hạ kính xe xuống, đôi mắt xinh đẹp lộ ra nói: "Lên xe đi."

Lục Khinh Lan trực tiếp từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi sẽ đi taxi. Tôi đi cùng người trong phòng ban được rồi."

Ngoại trừ công việc, những thời gian khác Lục Khinh Lan không muốn tiếp xúc với Lăng Vi, huống hồ, quan hệ của bọn họ cả hai cũng tự hiểu rõ, cùng ở cạnh cô ta liền thấy rất khó chịu, không phải sao?

"Thế nào, sợ tôi lại gây bất lợi cho cô?" – Lăng Vi tháo kính râm xuống, nhíu mày, cười như không cười, mơ hồ lộ ra vết tích trào phúng: "Lục Khinh Lan, không phải cô rất lớn gan sao? Đừng lề mề nữa, tôi không quen nhìn bộ dáng này của cô, cũng sẽ không ngu ngốc lại đối phó cô trên xe của mình."

Biết cô ta đang khiêu khích, Lục Khinh Lan trong lòng cười thầm, khẽ lắc đầu, sau đó mở cửa lên xe.

Sau khi lên xe, hai người cũng không nói gì thêm, trên đường đến nhà hàng tiệc, coi như Lục Khinh Lan có lên tiếng cũng xem như dư thừa. Bỗng như Lăng Vi quay đầu lại, tựa như rất có hứng thú nhìn mình: "Vị hôn phu của mình bị bạn thân yêu thích, cảm giác thế nào? Có phải rất khó chịu không?"

Cô ta nhắc đến chuyện lúc trước của Chung Niệm, nghe ra có vẻ tiếc nuối cùng bất bình, nhưng Lục Khinh Lan thừa biết rõ, đơn giản là Lăng Vi cũng chỉ muốn thấy mình bị khó chịu.

Lục Khinh Lan mỉm cười, đối đầu với ánh mắt có chút trông đợi kia, nhẹ nhàng hỏi lại: "Chuyện này, liên quan gì tới cô?"

"Hoàn toàn chính xác, không liên quan gì đến tôi." – Lăng Vi khẽ giật mình, cũng không tiếp tục che giấu, nghiêm mặt quay đầu dừng xe.

Có người nào lại không e ngại chứ? Lục Khinh Lan bất quá cô cũng chỉ đang giả vờ mà thôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô phải lộ bộ mặt thật!

Lúc hai người tới nơi, nhân viên trong công ty đều đã đến, không ít người đứng trong phòng ăn đi tới đi lui, khắp nơi đều đang ca hát vui vẻ.

Bởi vì lần này xem như tiệc ăn mừng, cho nên ai cũng phải uống rượu, Lục Khinh Lan cũng không ngoại lệ. Nhưng rất nhanh, không ít người ở phòng ban khác lần lượt tới mời rượu, làm thế nào cũng không tránh khỏi.

Đến lần thứ ba, tửu lượng đã cạn, có chút say, lại có thêm mấy đồng nghiệp nam cứ cầm rượu tới tiếp, làm cho bầu không khí trong gian phòng trở nên cao hứng.

Dưới bầu không khí này, đi đâu cũng không tránh khỏi mùi rượu nồng nặc, Lục Khinh Lan cũng uống hơi nhiều, chống đỡ vào cái bàn đứng lên, cô định đi toilet rửa mặt một chút.

Cách đó không xa, Lăng Vi nhìn bóng lưng rời đi của cô, không khỏi nhếch miệng.

Trong toilet.

Lục Khinh Lan rửa mặt xong, cảm thấy dễ chịu rất nhiều, lúc này vừa đẩy cửa định ra ngoài.

Không ngờ, vừa ra khỏi đã đụng phải một người!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv