Diệp Đình Thâm nhanh chóng bước đến cạnh giường cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào tay mình, nhẹ giọng bảo:
"Khinh Lan, cô ấy là nữ quân y, bằng hữu của Cố Lăng Tu, cũng là bác sĩ tâm lý, để cô ấy trò chuyện với em một lát được không?"
"Bác sĩ tâm lý?" – Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, trong lòng hơi mâu thuẫn, thấp giọng nũng nịu: "Đình Thâm, em không sao.."
"Nhưng anh lo cho em!" – Không để cho cô mặc cả trả giá, Diệp Đình Thâm kiên quyết nói: "Khinh Lan, cứ tùy ý nói chuyện một lát, chúng ta không nhắc chuyện cũ được không?"
Anh biết cô gái nhỏ của mình rất kiên cường, nhưng dù sao, chuyện ngày hôm qua cũng có thể sẽ tạo thành một bóng đen lớn trong tâm trí cô, anh không muốn lưu lại chút mầm móng hậu họa nào, cho nên muốn cô kiểm tra toàn diện.
"Em.." – Lục Khinh Lan định nói không cần gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh, cô hơi chột dạ, cuối cùng gật đầu: "Ừm."
Diệp Đình Thâm vui mừng, xoa xoa mặt cô, cười nói: "Vậy anh ra ngoài đợi em!"
"Được!" – Lục Khinh Lan lại gật đầu như gà con mổ thóc, cười ngọt ngào, giống như muốn hỏi, Đình Thâm, em có ngoan không?
"Đúng rồi!" – Một giây sau, cô nắm tay anh lại, đau lòng nói: "Trong lúc chờ đợi, anh đi ăn chút gì đi. Chắc anh cũng chưa ăn gì đúng không?"
Cố Lăng Tu xông tới, nhếch môi cười: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em yên tâm đi! Anh đã mua điểm tâm rồi, lát nữa sẽ giám sát anh ấy ăn!"
Nghe vậy, Lục Khinh Lan nghịch ngợm chớp mắt nhìn Diệp Đình Thâm:
"Ăn nhiều một chút!"
"Ừm." – Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ cười một tiếng, không nói lời nào, ra hiệu cho Cố Lăng Tu ra ngoài cùng anh.
Đi ngang qua nữ quân y, anh gật đầu một cái, dùng mắt ra hiệu 'đã làm phiền rồi'.
Nữ quân y xinh đẹp trịnh trọng gật đầu đáp trả: "Yên tâm!"
Sau đó bước đến chỗ Lục Khinh Lan, mỉm cười:
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chứ?"
"Ừm." – Lục Khinh Lan hơi khẩn trương, nhưng thấy cô ấy mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
* * *
Ngoài hành lang.
Ánh mắt Diệp Đình Thâm rơi vào bóng dáng Từ Thừa đang từ xa bước tới.
"Sao rồi, đã xảy ra chuyện gì?" – Diệp Đình Thâm đứng lên, mang theo dáng vẻ uy nghiêm của thị trưởng.
"Thị trưởng!" – Từ Thừa đưa túi hồ sơ, mặc dù biết Cố Lăng Tu là người bên cạnh anh, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Thẩm Khánh Sơn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Lâm bí thư, còn lấy ra đủ loại 'chứng cứ', làm cho tổ điều tra bên kia có chút phân vân, chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng. Còn những chuyện khác, chờ ngài về xử lý sau."
"Hừ!" – Diệp Đình Thâm sớm đã đoán được Thẩm Khánh Sơn sẽ giở trò, khóe môi nhấp nháy, nói: "Tôi biết rồi. Lát nữa sẽ trở về."
Thấy thị trưởng đang lo lắng cho Diệp phu nhân, Từ Thừa cũng không thúc giục anh, chỉ an tĩnh đứng đợi một bên.
Khoảng bốn mươi phút sau, nữ quân y xinh đep mở cửa phòng bệnh, thoáng cười:
"Không sao, cô ấy ngủ thϊế͙p͙ đi rồi. Tỉnh lại sẽ ổn thôi."
Nghe vậy, Diệp Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, cục đá trong lòng cũng chậm rãi rơi xuống.
"Tứ ca, anh về xử lý công việc đi. Có tôi trông coi Lan Lan được rồi." – Dừng một chút, Cố Lăng Tu nói: "Đợi lát nữa Giang Nhiễm Nhiễm cũng tới, để hai cô ấy nói chuyện với nhau sẽ không sao. Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh."
Diệp Đình Thâm đơn giản 'Ừm' một tiếng.
Cứ như thế, anh vào trong nhìn cô lần nữa, cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó rời đi.
Lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại lần nữa, trời cũng đã về chiều, không thấy Diệp Đình Thâm, trong lòng hơi lạc lõng. Không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng thời gian này cũng đủ làm cho thành phố A phát sinh không ít chuyện đại sự.
Cố Lăng Tu bước vào, thấy cô ngồi gục đầu, liền lên tiếng trêu ghẹo:
"Cháu gái nhỏ, đang tìm Diệp hồ ly sao? Yên tâm đi, lát nữa anh ta sẽ về với em thôi. Trong thành phố gửi vài văn kiện gấp nên anh ấy đi xử lý công vụ rồi."
"Em không có tìm anh ấy a!" - Bị nhìn trúng tim đen, Lục Khinh Lan có chút ngượng ngùng, cũng phát hiện rằng bản thân ỷ lại vào anh quá nhiều.
"Ha ha, được được." – Cố Lăng Tu nhún vai, đem số tạp chí mới mua để bên cạnh cô: "Có thể đọc giải sầu. Phải rồi, có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho em."
Lục Khinh Lan lắc đầu, cô không thấy đói:
"Đợi lát nữa đã. À.." – Cô nhìn anh, hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy sao rồi? Hôm qua chắc đợi mãi không thấy em, chắc là lo lắng sắp chết đi sống lại mất!"
Cố Lăng Tu cũng nhìn Lục Khinh Lan, phát hiện thái độ cô không có gì đặc biệt, cho nên trả lời: "Đang trêи đường tới đây."
"Ừm, vậy được rồi." – Lục Khinh Lan vui vẻ gật đầu.
Khi Giang Nhiễm Nhiễm đến, cô cùng vừa xem hết đống tạp chí, trong đầu đều toàn là đồ ăn, nghĩ đến lúc xuất viện, nhất định phải đưa Diệp Đình Thâm đi ăn mới được. Cho nên Lục Khinh Lan cũng không để ý đến hốc mắt ửng đỏ của Giang Nhiễm Nhiễm.
Đợi khi cô kịp thời phản ứng, Giang Nhiễm Nhiễm đã nhào tới trước mặt, hai tay ôm lấy cô, thấp thoáng mang theo tiếng nức nở:
"Lan Lan.."
"Aizzzzz! Sao rồi sao rồi? Vừa gặp đã ôm ấp yêu thương rồi hả?" – Đoán chắc hôm qua vì chuyện kia, Giang Nhiễm Nhiễm đã tự trách bản thân không ít, Lục Khinh Lan cố ý trêu chọc: "Nàng nha! Nếu bị paparazi (bọn chuyên đi săn ảnh đời tư người nổi tiếng) chụp lén, viết xằng viết bậy thì làm sao? Dù sao ta cũng là người sắp lập gia đình nha, nhưng nàng lại hoạt động trong lĩnh vực giải trí, thu dọn tàn cuộc lại thêm mệt mỏi a!"
"Ha ha!" – Bầu không khí bi thương cứ thế bị đánh vỡ. Thấy Giang Nhiễm Nhiễm lau nước mắt, duy trì khoảng cách với mình, Lục Khinh Lan dở khóc dở cười, nói: "Hơ, cho bọn họ viết bừa luôn đó! Dù sao nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng! Chuyện này không thể phủ nhận!"
Thấy cô cười, Lục Khinh Lan cũng nhẹ đi phần nào:
"Được được! Nàng vĩnh viễn là người phụ nữ mà ta yêu thương nhất! Xem xem, đúng không? Ha ha, cho nên đừng tự trách mình nữa!"
Nghe xong, Giang Nhiễm Nhiễm vừa xấu hổ, vừa quay đầu lại nhìn Lục Khinh Lan, cõi lòng vừa áy náy vừa ấm áp, hồi lâu mới chịu gật đầu, sau đó ngẩng đầu sờ lên vết thương trêи mặt Lục Khinh Lan, bình tĩnh mấy giây, cuối cùng nghiêm túc nói:
"Biến dạng rồi!"
"Đi chết đi!" – Lục Khinh Lan cười cười, đẩy tay Giang Nhiễm Nhiễm ra, giống như không hề quan tâm, hỏi: "Có xấu không?"
Trải qua những lời khuyên bảo của nữ quân y, nội tâm Lục Khinh Lan cũng đã khá lên rất nhiều, cơ bản cũng không bị ảnh hưởng xấu chi phối. Huống chi, bên cạnh cô còn có bao nhiêu người quan tâm, yêu thương đến thế.
"Lan Lan!" – Giang Nhiễm Nhiễm giật giật: "Ta nghe nói, là Đường Hạ Nghiên.."
Cô chưa nói hết câu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cắt ngang.