Đường Hạ Nghiên nhanh chóng đi tới, tiếng giày cao gót lanh lảnh kêu "cộp cộp".
"Lục Khinh Lan, Giang Nhiễm Nhiễm gọi cô nè!" – Nhìn thoáng qua Lục Khinh Lan, cô ta giơ tay, cười khiêu khích: "Rất gấp đó nha! Chỉ tiếc là, không ai tìm được cô đâu!"
Chuông điện thoại vang lên lần nữa, Đường Hạ Nghiên hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại của Lục Khinh Lan xuống đất, lập tức bể nát, âm thanh cũng đột ngột im bặt.
Nhìn hy vọng trêи mặt Lục Khinh Lan biến mất từng chút, cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái!
Dừng lại vài giây, điện thoại của Đường Hạ Nghiên lại reo lên.
"Lục Khinh Lan, cô đợi đi!" - Nói xong, có chút khó chịu cầm điện thoại bước ra ngoài, sau đó, lão tam cũng được cho vào canh gác.
* * *
Lúc này, trước cửa nhà Lục Khinh Lan, Giang Nhiễm Nhiễm liên tục bấm gọi điện thoại cho cô, nhưng đầu bên kia không còn reo nữa mà thay vào đó là giọng nói của tổng đài điện thoại.
"Lan Lan! Lan Lan!"
Cúp điện thoại xong, cô cố gắng đập cửa nhà, nhưng đập đến bàn tay đau nhức cũng không thấy bên trong có ai đáp lại.
"Đi đâu rồi, Lan Lan đi đâu mới được?"
Giang Nhiễm Nhiễm bắt đầu suy nghĩ, tức khắc cô bấm điện thoại gọi cho Cố Lăng Tu, lúc này, cô cũng không quản chuyện tình huống của hai người đang vô cùng lúng túng.
"Nhiễm Nhiễm? Rốt cục cũng chịu nói chuyện với anh rồi hả?" – Cố Lăng Tu nghe điện thoại của Giang Nhiễm Nhiễm, anh hơi giật mình, thậm chí ngay cả anh cũng không phát hiện sâu thẳm trong lòng mình lại đang có chút vui sướиɠ.
"Mau! Gọi điện thoại cho Diệp Đình Thâm! Mau lên! Không thấy Lan Lan đâu hết!"
"Cái gì?" – Cố Lăng Tu đứng lên, "Sao lại không thấy? Nhiễm Nhiễm em đừng gấp, Diệp.."
"Sao tôi lại không gấp cho được? Nhanh lên cho tôi!" – Giang Nhiễm Nhiễm giống như phát hỏa, dù cô biết anh có ý an ủi mình, nhưng cô nào còn tâm tư để nghe lọt tai?
Chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại, Diệp Đình Thâm gọi điện cho Giang Nhiễm Nhiễm, giọng trầm xuống, có vẻ hơi run rẩy:
"Giang Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói, Khinh Lan thế nào?"
"Lan Lan bảo tôi đợi ở cửa hiệu cao ốc, sẽ tự mình đến. Nhưng tôi đã đợi hơn một giờ đồng hồ vẫn không thấy tới. Gọi điện thoại không ai bắt máy!"
Giang Nhiễm Nhiễm ảo não cắn môi, giọng cô vô cùng áy náy, nói tiếp:
"Bây giờ tôi đang ở trước cổng nhà anh, điện thoại không gọi được nữa, gõ cửa cũng không có phản ứng.. Đều tại tôi không tốt! Phải chi tôi đích thân đến đón Lan Lan thì đã không sao rồi, đều là lỗi của tôi.."
Giang Nhiễm Nhiễm vô cùng tự trách bản thân, Diệp Đình Thâm cầm chặt điện thoại, môi cử động, đại não nhanh chóng vận hành.
ɭϊếʍ bờ môi một cái, Diệp Đình Thâm cố ý giúp Giang Nhiễm Nhiễm bình tĩnh lại:
"Giang Nhiễm Nhiễm, bây giờ không phải lúc để nói những lời này! Cô đang đứng trước cửa tiểu khu đúng không, gác cổng ở đó biết cô ấy, sẽ biết được cô ấy rời đi lúc nào! Tôi lập tức quay về!"
"Được! Được!" – Giang Nhiễm Nhiễm cảm thấy dường như có một tia hy vọng, co chân chạy thẳng xuống dưới lầu.
Mất nửa giờ, Diệp Đình Thâm đã về đến nhà, nhưng người gác cổng cho hay, Lục Khinh Lan đã ra ngoài từ trưa, lên một chiếc taxi.
"Diệp hồ ly, đừng nóng! Tôi lập tức cho người đi tìm." – Thấy lông mày anh nhíu chặt, Cố Lăng Tu cũng không chậm trễ, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Lát sau, Cố Lăng Tu nói:
"Đã sắp xếp xong, hai bên cử người đi tìm rồi, có tin tức sẽ báo ngay cho chúng ta."
"Ừm." – Một chữ đơn giản, nhưng Diệp Đình Thâm phải tốn phí bao nhiêu sức lực mới nói ra được.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải có manh mối gì không?" – Cố Lăng Tu là người hiểu anh nhất, thấy bộ dáng đó, không thể không hỏi.
"Ừm." – Trong đầu Diệp Đình Thâm tính toán một lần nữa, thấp giọng nói: "Cho người đi theo dõi nhà họ Thẩm, còn có nhà của Lâm bí thư, bây giờ tôi sẽ lập tức trở về Tòa thị chính."
"Anh nghi ngờ.." – Cố Lăng Tu không nói hết lời, dù sao thành phố A cũng đang trong thời kỳ nhạy cảm, không chừng phát sinh tai vách mạch rừng (dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra).
"Chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng cũng không thể bỏ qua manh mối."
Phương Trạch Hữu dùng thủ đoạn hạ dược Lục Khinh Lan, sau lưng anh ta còn có Lâm bí thư. Bây giờ vì trả thù, cái gì cũng có thể làm.
Nếu thật sự như vậy, thì mình đã quá bất cẩn!
Diệp Đình Thâm nói xong, sắc mặt không tốt nhìn Giang Nhiễm Nhiễm, bờ môi hơi run lên, sau đó lại nhìn Cố Lăng Tu.
* * *
Tại nhà máy bỏ hoang.
Lục Khinh Lan không biết mình đã ở đây bao lâu, tất cả cửa sổ đều bị đóng kín, cả cửa chính cũng bị đóng chặt. Cô chỉ cảm thân toàn thân đau đớn, đang nhắc nhở cô rằng chuyện này không phải là mơ.
Nhưng chính là như vậy, cô mới hoảng hốt. Thật giống như đi lại một mình trong bóng tối, phía trước, nhìn không thấy đường, cũng không có người, hết thảy mọi thứ thế nào, đều là không rõ, những điều chưa biết rõ kia, lại chậm rãi muốn nuốt trọn trái tim cô.
Không bao lâu, cô cảm thấy rất khát nước, lúc ra ngoài, vì quá sốt ruột cùng hưng phấn, đến nước cô cũng chưa đụng đến, lúc này, cô bắt đầu cảm giác được cổ họng mơ hồ muốn bốc khói.
"Tôi muốn uống nước." – Suy nghĩ một chút, cô nói với lão tam. Nếu Đường Hạ Nghiên chưa trở về, hoặc là cô ta không gọi Thẩm Tùy, dù sao cô vẫn là vật quan trọng.
Lão tam và lão nhị không giống nhau. Anh ta ít nói, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Khinh Lan một cái, xoay người bước ra cửa.
Không lâu sau, anh ta mang một bình nước nhỏ bước đến, không nói lời nào, ném thẳng xuống đất.