"Anh nói thật sao? Tham dự bữa tiệc trao giải Thuỵ Thượng Chi Vận?"
"Đúng vậy ah, em dâu! Cũng may em đã hoàn thành tác phẩm mới kịp thời, nếu không, dựa vào hai tác phẩm xuất sắc như vậy, coi như anh đây có hảo tâm muốn để em đi cửa sau cũng không được ah!"
Tần Tân bắt đầu không đứng đắn, cười hì hì:
"Chúc mừng nhe, em dâu đã thể hiện xuất sắc năng lực của mình! À, sẽ có chuyển phát nhanh gửi thư mời đến cho em sớm thôi."
"Ừm, được!" – Lục Khinh Lan vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu, mái tóc trêи trán được dịp lúc lắc nghịch ngợm tới lui.
Buổi tiệc đêm trao giải Thuỵ Thượng Chi Vận, chỉ có những người thắng trận bán kết mới được mời đến. Đồng thời cũng có ý nghĩa hoa lạc nhà nào (ai là người chiến thắng) !
Vui vẻ một hồi, Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chần chờ mấy giây, cô hỏi:
"Vậy, còn Lăng Vi? Cô ấy sẽ tham gia chứ?"
Hỏi xong, Lục Khinh Lan có chút hối hận.
Cô sao vậy? Chuyện Lăng Vi có tham gia hay không có liên quan gì đến cô? Cũng may, Tần Tân không suy nghĩ nhiều, đáp:
"Ừm, có. Cô ấy cũng trúng tuyển."
Có nghĩa là hai người sẽ gặp lại nhau lần thứ hai. Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan không giải thích được, cảm thấy trong lòng có cảm giác khó nói, hơi hơi kỳ quái.
"Đúng rồi, em dâu! Tiệc trao giải sẽ diễn ra sau một tuần nữa, em cứ chuẩn bị đi. Tin tức cũng sẽ được công bố trêи trang web chính thức của Thuỵ Thượng."
"Được."
Lục Khinh Lan còn nhớ chuyện bệnh viện, sau khi về đến nhà vẫn không nói gì, ngồi trêи sô pha bật TV, nhàm chán bấm nút chuyển kênh.
Một khắc sau, cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim đột nhiên muốn nhảy dựng lên.
Trêи truyền hình, bản tin địa phương đưa tin, những người dẫn chương trình nhẹ nhàng đoan trang sử dụng tiếng trung phổ thông đang đề cập đến những diễn biến mới nhất của dự án khu Lão Thành. Cũng chỉ ra sự quản lý không nghiêm của thị trưởng thành phố Diệp Đình Thâm.
Cuối cùng, bản tin phát sóng bài phỏng với với người phụ trách khác của dự án, trong đó ám chỉ Diệp Đình Thâm ở phía sau giở trò nhằm thu lợi cá nhân. Người được phỏng vấn không ai khác chính là Thẩm Khánh Sơn, tỏ ra vẻ mặt đau lòng, cũng như vẻ khó hiểu tại sao Diệp Đình Thâm lại làm ra chuyện như vậy.
Tô Viễn rót ly nước đưa cho cô, liếc mắt nhìn TV, thở dài một hơi, châm chước nói một câu:
"Sự tình kia, không có lửa làm sao có khói. Có lẽ, anh ta đúng là kiểu người như vậy rồi! Em.."
Lời nói chưa dứt, Lục Khinh Lan liền cắt ngang:
"Ca! Em tin tưởng anh ấy!" – Cô quật cường ngước mặt, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm: "Anh ấy không phải là người như vậy! Anh không được nghe Thẩm Khánh Sơn nói nhảm hai ba câu liền nghi ngờ anh ấy. Anh ấy là loại người như thế nào? Những gì nghe người ta nói, không phải là thật!"
Ánh mắt của cô hết sức kiên định, tựa như một giây, đều có thể bị ánh nhìn đó thiêu bỏng. Lúc này, Tô Viễn bỗng nhiên nổi giận, chỉ vì Lục Khinh Lan hoàn toàn tin tưởng Diệp Đình Thâm!
Không giữ được vẻ dịu dàng như xưa, Tô Viễn đùng đùng trở nên hung hăng:
"Tiểu Lan! Em cùng Diệp Đình Thâm bao nhiêu năm không gặp rồi? Quá khứ của anh ta, em có nắm rõ hết không? Phàm là ai đi trêи quan trường, có ai là người trong sạch từ đầu đến cuối không? Nước quá trong sẽ không có cá, đạo lý này, em không hiểu sao?"
Hít sâu một hơi, Tô Viễn nhìn sắc mặt khẽ biến của Lục Khinh Lan, tiếp tục nói:
"Bây giờ, trêи danh nghĩa là vị hôn phu của em, nếu như em thật sự ở bên anh ta, lỡ như sau này có xảy ra chuyện gì, lúc đó em phải làm sao? Diệp Đình Thâm sinh ra trong gia đình như thế nào, sao có thể không dùng thủ đoạn bày mưu tính kế? Anh nói những lời này, cũng chỉ hi vọng em nhìn cho rõ ràng, suy nghĩ thật kỹ!"
Nói xong, trong phòng lập tức rơi vào im lặng, không khí cũng biến thành cổ quái.
Tô Viễn vẫn đứng bên kia, ánh mắt không chớp mắt nhìn cô.
Không ai biết, lúc này, trong lòng anh ta đang đánh trống liên hồi, thậm chí lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
"Ca."
Hồi lâu, Lục Khinh Lan khẽ mở môi, trêи mặt vẫn rõ ràng, ánh mắt vẫn kiên định như trước:
"Đúng. Em và Diệp Đình Thâm thật sự không gặp nhau nhiều năm. Nhưng cho dù thế nào, em cũng sẽ tin tưởng anh ấy. Mặc kệ người khác nói gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến niềm tin em dành cho anh ấy."
Bàn tay buông xuống đột nhiên run lên, Tô Viễn cay đắng mở miệng:
"Trong đó cũng bao gồm cả anh, phải không?"
Lục Khinh Lan không chần chừ:
"Đúng. Em tin tưởng Diệp Đình Thâm."
Một câu nói đơn giản, lại nặng như chùy sắt, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề đập vào lòng Tô Viễn. Lúc anh mở miệng, cũng không phát hiện mình buồn bực, chỉ cảm thấy toàn thân đều không có khí lực:
"Được rồi."
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Lục Khinh Lan cảm thấy rất phiền não, không phải vì lời của Tô Viễn, mà vì lo lắng cho Diệp Đình Thâm. Muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh.
Dù sao anh cũng không phải người bình thường, mà là thị trưởng thành phố.
Những lời của Thẩm Bội Bội trong bệnh viện lại xuất hiện, làm cho cô đứng ngồi không yên. Cứ như vậy qua một buổi chiều, lại cố chịu đựng hết giờ cơm tối, vẫn không thấy Diệp Đình Thâm trở về.
Cô liên tục nhìn về phía cửa, làm cho bà Lục Mẫn Hoa không nhịn được trêu chọc:
"Chà chà, con nhìn con xem! Nôn nóng cái gì? Cũng không phải không trở về, không phải không thể tách rời ah? Lúc trước còn trăm phương ngàn kế muốn huỷ hôn, không phải sao?"
"Mẹ, mẹ nói gì chứ?" – Lục Khinh Lan đỏ mặt, nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối, muốn về phòng trước: "Mẹ, con về phòng đây, hơi mệt."
Cô sợ mình tiếp tục ngồi đó, lại bị trêu chọc.
"Được rồi, được rồi, con đi đi." – Bà Lục Mẫn Hoa cười cười, Lục Khinh Lan xấu hổ muốn chết, chọn yên lặng là vàng, nhanh chóng rút về phòng.
Đêm khuya, Diệp Đình Thâm rốt cục cũng trở về.
Hơi mệt mỏi đẩy cửa phòng, giây tiếp theo, khóe miệng anh lập tức cong lên, vô cùng hạnh phúc:
"Sao còn chưa ngủ? Có biết mấy giờ rồi không?"
"Em đang chờ anh ah!" - Bỏ cuốn tiểu thuyết trong tay ra, Lục Khinh Lan giãy dụa muốn đứng dậy.
"Đừng lộn xộn, anh tới đây." – Diệp Đình Thâm cười cười đi qua, đưa tay ôm cô vào lòng, cằm đặt trêи vai cô, nói: "Lần sau anh sẽ cố gắng về sớm."
"Ừm." – Lục Khinh Lan giống như một con mèo con, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mặc cho tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình.