Một tiếng đau đớn kết thúc điện thoại. Lục Khinh Lan trợn to hai mắt, lập tức không còn phản ứng. Cô ra khỏi nhà hơi vội, quên rằng trêи chân vẫn mang dép lê, mà bây giờ, trêи đầu ngón chân lại lộ ra ngoài, hơi chảy máu!
Thủ phạm chính là mỹ nữ trước mắt này!
"Lan Lan! Lan Lan, em sao rồi? Lên tiếng đi?" – Điện thoại di động trêи tay cô rơi xuống đất, không ngừng truyền ra giọng sốt ruột của Cố Lăng Tu.
Lục Khinh Lan muốn nhặt lên nói cho anh biết, nhưng cô đau đớn, khom lưng, chỉ có thể để đầu bên kia sốt ruột tiếp.
"Thật.. thật xin lỗi! Tôi, tôi, tôi không cố ý.. Tôi.." - Khuôn mặt trắng bệch của mỹ nữ, vẻ mặt đáng thương vội vàng muốn giải thích, đôi mắt trong veo chứa hai hàng nước mắt dâng đầy.
Lục Khinh Lan đau đớn đổ mồ hôi lạnh, cộng thêm sáng giờ không ăn gì, một chút khí lực cũng không có. Lúc này, cô dĩ nhiên còn có tâm tư tự trêu chọc, đây chính là 'tai họa bất ngờ' trong truyền thuyết sao?
Môi mấp máy, cô chuẩn bị mở miệng, một âm thanh quen thuộc khác lại vang lên.
"Tiểu Thư, làm sao vậy?"
Là Thẩm Tùy sao?
Lục Khinh Lan kinh ngạc, nâng mí mắt lên, quả nhiên là anh ta.
Lúc này Thẩm Tùy, mặt lạnh như băng, ôm mỹ nữ kia vào lòng, từ trêи nhìn xuống, lo lắng không thôi.
Mỹ nữ được gọi là 'tiểu Thư' đang nắm lấy cánh tay Thẩm Tùy, cực kỳ sợ hãi:
"Thẩm Tùy, em không cố ý, thật sự không cố ý.."
Lúc này Thẩm Tùy mới nhìn thấy Lục Khinh Lan trước mặt, lại nhìn xuống ngón chân chảy máu, còn có con dao rớt bên cạnh, lập tức hiểu được.
Tức khắc, anh không kịp an ủi Tiểu Thư, vội vã ôm Lục Khinh Lan lên, nhíu mày nói:
"Tiểu Thư, mau, chúng ta đến bệnh viện!"
Tiểu Thư kia bị hù đến hoang mang, vô thức gật đầu liên tục:
"Được được."
Lục Khinh Lan biết bây giờ không phải lúc cáu kỉnh, hàng lông mày cô nhíu lại, có chút vật vả, cô cố gắng lên giọng:
"Giúp tôi nhặt điện thoại."
Trêи màn hình, còn dừng lại ở cột cố Lăng Tu trong danh bạ.
Lúc ngón tay chạm vào màn hình, tiểu Thư kia lại sửng sốt, không ai nhìn thấy vẻ uỷ khuất của cô ta, giống như một giây sau nước sẽ tràn bờ đê.
* * *
Tại bệnh viện.
"Axx!" - Lục Khinh Lan nhịn không được hít một rít lên một tiếng.
"Ráng chịu một chút, khử trùng xong sẽ tốt thôi." - Tiểu y tá từ từ bôi thuốc cho cô, lại sợ làm cô đau, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
"Cảm ơn." - Lục Khinh Lan ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ tiểu Thư kia.
Cô ta đang cúi đầu đứng cách đó không xa, bộ váy màu trắng sắp bị xoắn hết nếp nhăn, khăn choàng thẳng tắp mềm mại rũ xuống hai bên vai, nhìn qua giống như một cô bé không hiểu sự đời.
Cạch cạch.
Cánh cửa được mở ra, Thẩm Tùy đi vào:
"Tiểu Thư, chuyện gì đã xảy ra vậy? Nói cho anh biết, được chứ?"
Thanh âm kia nhẹ nhàng chầm chậm, Thẩm Tùy giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất trêи đời này, sợ nói lớn sẽ làm cô ta bị tổn thương.
Quen biết Thẩm Tùy đến nay, chỉ thấy anh ta luôn điên cuồng, lãnh khốc, phong lưu, hào hoa, chưa bao giờ thấy được vẻ mềm mại như vậy. Nhất thời Lục Khinh Lan cũng không kịp phản ứng.
Cô nhịn không được, suy nghĩ một chút, người phụ nữ này là ai? Có lẽ ánh mắt của cô quá mức chuyên chú, Thẩm Tùy bỗng quay người lại.
Bị anh ta bắt gặp, Lục Khinh Lan thoải mái mặc kệ anh ta dò xét. Nếu là trước kia, chắc chắn hai bên sẽ mỉa mai nhau không thôi. Bất quá không nghĩ tới chính là, Thẩm Tùy dĩ nhiên trầm mặc một lát, sau đó, hiếm thấy nhận lỗi:
"Xin lỗi."
Lục Khinh Lan mím môi, không nói gì. Thực tế, cô không biết làm thế nào để nói chuyện, chỉ dùng im lặng thay thế. Ba người cùng nhau chìm trong sự im lặng quái dị.
"Được rồi." - Tiểu y tá mỉm cười thu dọn đồ đạc, dặn dò, "Vết thương không được đụng nước, nên cần phải thường xuyên thay băng gạc."
"Được, cảm ơn." - Lục Khinh Lan mỉm cười trả lời.
Sau khi tiểu y tá đi, Lục Khinh Lan chống tường đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Cô.. cô cẩn thận một chút." - Tiểu Thư im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, lập tức chạy tới, cắn môi: "Chúng tôi đưa cô về nha?"
"À, không cần đâu."
Không ngờ tiểu Thư rất kiên trì: "Để chúng tôi đưa cô về."
Vừa nói vừa quay đầu, hơi buồn buồn lên tiếng với Thẩm Tuỳ: "Thẩm Tuỳ, chúng ta cùng đưa cô ấy về nhà được không? Đều tại em làm cô ấy bị thương."
Thẩm Tùy luôn luôn đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ấy, lập tức gật đầu:
"Ừm, để chúng tôi đưa cô về đi, bây giờ một mình cô đi về cũng không tiện."
"Được rồi."
Tiểu Thư muốn đến đỡ cô, Lục Khinh Lan tự nhiên co người, rụt lại.
Cô cũng không cố ý, chẳng qua không quen với việc có động tác thân mật với người lạ.
Nhưng tiểu thư không nghĩ như vậy, tiểu Thư cho rằng Lục Khinh Lan vẫn còn trách mình. Nghĩ đến đó, hốc mắt lại ẩm ướt.
Lục Khinh Lan không nói gì, vội vàng giải thích: "À, tôi không có ý gì khác đâu, cô đừng hiểu lầm."
Thấy cô ta vẫn cúi đầu, Lục Khinh Lan đổi đề tài: "Phải rồi, điện thoại của tôi đâu?"
Vừa nghe nhắc đến hai chữ 'điện thoại', cả người tiểu Thư bỗng nhiên cứng đờ.
Lục Khinh Lan nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cô ta, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, bất giác nhớ lại tình huống ở siêu thị.
Theo lý mà nói, làm thế nào một người có thể buông hết đồ vật đang cầm trêи tay?
Hơn nữ không phải cái nào khác, mà là dao a! Ánh mắt của tiểu Thư luôn cứ là lạ, cuối cùng là vì cái gì?