"Thị trưởng, xảy ra chuyện!"
Diệp Đình Thâm nhíu nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Từ Thừa đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, lúc nào cũng luôn trầm ổn, nếu không phải thật sự có đại sự gì, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ.
"Là khu Lão Thành! Khu Lão Thành có người gây sự!" – Từ Thừa cũng vừa nhận được tin tức.
Ngày mai là ngày khởi động dự án phát triển khu Lão Thành, đột nhiên lúc này lại xảy ra vấn đề. Chắc hẳn là do người nào đó rắp tâm chuẩn bị, hẳn là nếu không xử lý tốt, chắc chắn hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Không hề do dự, Diệp Đình Thâm lập tức tiếp tục, cất giọng uy nghiêm của một thượng cấp:
"Tôi nhớ rõ nhà anh cách đó cũng không xa đúng không? Trước hết anh qua đó xem thử tình hình, tôi sẽ đến ngay, phải đem sự tình ổn định lại đã!"
"Được, thị trưởng, tôi hiểu rồi!"
Cúp điện thoại, trong bóng đêm, khuôn mặt của Diệp Đình Thâm trầm xuống, cho dù không thể thấy được, cũng hết sức rõ ràng.
Bất quá một phút sau, anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
Trước khi ra khỏi cửa, cũng không quên rót cho Lục Khinh Lan một ly nước đặt ở đầu giường, tỉ mỉ hôn lên trán cô, sau đó mới rời đi.
* * *
Thành phố A, đại diện khu Lão Thành, một văn phòng trêи tầng ba.
"Thẩm cục trưởng!" - Thấy ở cửa xuất hiện bóng dáng Thẩm Khánh Sơn, Điền Tại Thiên giống như gặp mẹ đi chợ mới về, vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm sao?"
"Hoảng hốt cái gì?" - Thẩm Khánh Sơn khiển trách một trận, "Chuyện nhỏ xíu như vậy đã hoảng lên, sợ người khác không biết mình chột dạ hả?"
"Vâng vâng vâng! Tôi.." – Mặc dù gấp gáp như lửa bén sắp tới, đối diện với Thẩm Khánh Sơn, Điền Tại Thiên cũng không dám thúc giục nhiều. Ánh mắt không tự chủ quét ra cửa sổ.
Rõ ràng trời còn rạng sáng, nhưng bên ngoài dường như vô cùng sáng tỏ.
Dưới ánh đèn đường, một hàng cảnh sát đứng trước cổng chính khu chính phủ, ngăn cản một đám người đang ầm ĩ trước cổng. Còn có hai nhóm người chia nhau giằng co.
Điền Tại Thiên nhìn nhìn có chút tăm tối, cảm thấy nỗi ám ảnh dày đặc muốn phát tác. Cho nên vội vàng né xa cửa sổ ra, vừa quay đầu phát hiện Thẩm Khánh Sơn không biết đang nghĩ cái gì.
"Thẩm cục trưởng.." - Điền Tại Thiên rất bất an, chạy tới chạy lui: "Hai bên giằng co như vậy, lỡ như, lỡ như.. Tin tức đến tai truyền thông thì sao bây giờ? Tôi nghe nói, nghe nói.."
"Đúng vậy, Thẩm cục trưởng! Nếu như bị truyền thông phơi bày, ai trong chúng ta cũng không có trái ngọt mà ăn!" - Trưởng dự án khu Lão Thành - Âu Dương Minh, cũng gấp gáp như kiến bò trêи chảo nóng.
Bọn họ muốn rút lui, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại bùng phát.
Tiếng ồn bên ngoài lại mơ hồ truyền đến, tựa như có xu hướng lớn mạnh hơn. Mí mắt Thẩm Khánh Sơn nhảy dựng, kiềm chế một tia bối rối trong lòng, nói:
"Yên tâm đi, tạm thời phong tỏa tin tức."
"Nhưng chúng ta cũng không thể ở lại chỗ này mà không ra ngoài giải quyết chứ?"
Hai tay chắp sau lưng, Thẩm Khánh Sơn ở trong văn phòng đi tới đi lui.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nam hùng hậu:
"Đến rồi! Đến rồi! Có người đến!"
Thẩm Khánh Sơn nghe thấy tiếng chạy về phía cửa sổ.
"Thẩm cục trưởng, là Từ Thừa, thân cận của Diệp Đình Thâm!"
Điền Tại Thiên nhìn thấy người tới, trêи mặt cả kinh, lập tức lắp bắp: "Diệp.. Diệp Đình Thâm cũng biết chuyện này?"
"Tên đầu heo này!" - Thẩm Khánh Sơn thầm hận, đám người này, mới xảy ra chút chuyện, đầu óc đã rớt hết, "Cậu ta là thị trưởng thành phố mà!"
Điền Tại Thiên âm thầm kêu khổ! Sao ông ta lại không biết Diệp Đình Thâm là thị trưởng thành phố chứ! Nhưng một khi Diệp Đình Thâm nhúng tay vào, sự tình chắc chắn không thể đơn giản bỏ qua! Đừng nhìn cậu ta còn trẻ người mà tưởng non dạ, thủ đoạn vô biên thì có!
Nhìn bộ dáng của Điền Tại Thiên, Thẩm Khánh Sơn liền biết trong lòng ông ta lại phàn nàn thế nào, nhưng hiện tại không phải là lúc thảo luận vấn đề này.
Từ Thừa không vội, vậy bọn họ cần gì gấp gáp gì.
Thẩm Khánh Sơn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Từ Thừa, đột nhiên, trong đầu nhớ tới chuyện Lâm bí thư đã nhắc tới trước đây.
"Thẩm cục trưởng, anh đang nghĩ đến cái gì?" - Âu Dương Minh vẫn đi theo phía sau ông ta, vừa lúc bắt gặp một tia tàn nhẫn lóe lên trêи mặt Thẩm Khánh Sơn.
"Ừm.." - Thẩm Khánh Sơn gật gật đầu, thân thể thả lỏng, liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, hừ lạnh một tiếng, "Nếu cậu ta muốn nhúng tay vào, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện rút ra được!"
Điền Tại Thiên nhìn qua Âu Dương Minh, trong lòng bọn họ cũng tự khắc có tính toán.
Lần thứ hai xoay người, Thẩm Khánh Sơn từ trêи cao nhìn xuống đám người phía dưới.
Diệp Đình Thâm ơi Diệp Đình Thâm, không phải cậu muốn điều tra tôi sao, ngược lại, tôi muốn xem xem, cuối cùng ai sẽ bị đem ra điều tra!
"Truyền tin tức ra ngoài, còn nữa, đem chuyện xảy ra ở đây nói với Lâm bí thư, dặn rằng thời khắc mấu chốt, đừng đứt mắc dây xích *!"
(*Nguyên văn掉链子 – Đứt mắc dây xích: Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý nói chuyện quan trọng đang diễn ra, đến thời khắc mấu chốt lại phát sinh biến cố đột ngột)
"Được được được! Tôi đi.."
* * *
Cổng chính Khu vực đại diện.
Mặc dù có vẻ bó tay toàn tập nhưng Từ Thừa vẫn trấn định đi tới phía trước, lúc này mới phát hiện ra, những quản lý liên quan dự án đều không có ở đây!
Trong nháy mắt này, Từ Thừa đã nhanh chóng đi một vòng lớn đánh giá tình hình. Liên tưởng đến một vài chuyện, trong lòng nói không tức giận cũng không đúng.
Mặc kệ như thế nào, trước khi Diệp thị trưởng tới, anh phải cố gắng hết sức để khống chế sự kϊƈɦ phát của sự việc.
Nghĩ đến đây, Từ Thừa hắng giọng một cái, lớn tiếng kêu lên:
"Mọi người im lặng! Nhao nháo om sòm không phải cách giải quyết! Hãy cử ra một vài người đại diện, nói rõ hết sự tình đi!"
Từ Thừa vừa hô lên, sự chú ý của mọi người đều bị anh thu hút, đám người gây rối dần dần dịu lại, không nóng nảy như trước. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không sợ gây sự! Chỉ cần đem mọi chuyện nói rõ ràng, chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết.
Nhưng trước khi anh tiếp tục nói, đám đông vang lên một giọng nữ sắc bén:
"Tôi nhận ra người đàn ông này, chính là anh ta! Tháng trước, là anh ta đưa lão Lý thôn Bình An trở về, hai người còn bắt tay nhau! Chắc chắn bọn họ đã âm thầm động tay động chân! Chúng ta đừng nghe anh ta! Bọn họ là một phe!"
Từ Thừa sửng sốt, lão Lý? Là người đàn ông trước đây từng đến trước cổng khách sạn Sophie tìm Thẩm Khánh Sơn?
Trong nháy mắt, Từ Thừa sững sờ, những người khác không ngừng hưởng ứng lời của người phụ nữ vừa rồi.