Translator: Nguyetmai
Ông Hạ đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình bà Hạ. Bác cả và bác hai của Tiểu Miêu Miêu là người hiếu thảo, hai người đều đề xuất việc đón bà ngoại Hạ về nhà mình để dễ bề chăm sóc.
Hạ Mộng cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, mẹ, nếu mẹ không muốn đến nhà anh cả, anh hai, vậy thì đến thành phố S với con đi!"
"Nói bậy." Bà ngoại Hạ lườm Hạ Mộng: "Nào có mẹ ruột đến nhà con gái mà ở."
"Sao lại không có chứ?" Hạ Mộng khoác tay bà Hạ, nũng nịu nói: "Hơn nữa, mẹ đến đó còn có thể giúp con chăm sóc Tiểu Miêu Miêu nữa!"
Bà Hạ nhìn thoáng qua Tiểu Miêu Miêu đang được Hạ Kỳ bế trong lòng, ôm chặt lấy cổ của Hạ Kỳ, chỉ sợ Hạ Kỳ bị người ta cướp đi, buồn cười nói: "Con có chắc là con gái của con sẽ để mẹ chăm sóc chứ?"
"…"
Chuyện này… Hạ Mộng cũng không chắc lắm…
Bởi vì bình thường ngoài Hạ Kỳ ra, ngay cả cô, Tiểu Miêu Miêu cũng không cho bế.
Có lẽ bà ngoại … càng khó đây…
Bà Hạ vốn đã biết cô cháu gái ngoại nhà bà vô cùng quấn ông chồng nhỏ chưa cưới của mình, mấy hôm nay, cuối cùng bà cũng đã được diện kiến cái gì gọi là dính lấy nhau như hình với bóng.
"Được rồi, đừng mặt ủ mày ê nữa." Bà ngoại Hạ đi đến trước ảnh thờ của ông Hạ, cầm một tấm vải sạch lau ảnh thờ của ông ngoại Hạ, miệng nở một nụ cười điềm tĩnh: "Mẹ không đi đâu hết, mẹ ở đây cùng với ba con."
"Mẹ…"
Hạ Mộng còn muốn nói gì đó, nhưng bị bà ngoại Hạ ngắt lời, bà Hạ cười bảo: "Nếu mẹ đi, thì nơi này chỉ còn lại một mình ba con, ông ấy sẽ cô đơn lắm."
Bà ngoại Hạ nhìn ảnh thờ của ông Hạ, ánh mắt xa xăm, dường như đang hoài niệm gì đó.
"Nơi này có rất nhiều kỷ niệm của mẹ với ba con, mẹ muốn ở lại đây, lưu giữ những kỷ niệm này." Tình cảm của bà Hạ và ông Hạ rất sâu đậm, bao nhiêu năm nay, hai người chưa từng cãi vã một lần nào, cũng chưa từng rời xa nhau quá ba ngày.
Thấy bóng lưng bà Hạ kiên quyết dứt khoát, nên mấy người họ cũng không nói gì nữa, bởi vì bà cố chấp giống y hệt ông, đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
…
Hạ Mộng ở lại thành phố R bầu bạn với bà Hạ vài hôm, sau khi chắc chắn bà Hạ không sao, cô mới quyết định trở về.
Hôm trước khi rời đi, mọi người trong nhà đều đến tiễn Hạ Mộng, chỉ có Hạ Ý Hiên suy sụp tinh thần, giống một con gà trống bị bại trận. Cậu ta không suy sụp mà được sao?
Ba ngày trước Tiểu Sách Sách đã bảo đang vội về nước, kết quả đã ba ngày rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Sáng sớm hôm nay gọi điện thoại mới biết, chuyến bay về nước của Tiểu Sách Sách giữa chừng gặp thời tiết xấu, nên buộc phải hạ cánh xuống sân bay của địa phương. Hôm nay sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về.
Nhưng Hạ Ý Hiên đã không còn bất cứ hy vọng gì với cậu nhóc nữa rồi. Cô út ăn cơm xong sẽ rời khỏi đây, đợi đến lúc Tiểu Sách Sách hạ cánh, thì mấy người Hạ Mộng chắc cũng đã trở về thành phố S rồi.
Hạ Ý Hiên cứ thở dài thườn thượt, Hạ Mộng thắc mắc nhìn cậu ta, hỏi: "Hiên Hiên, có phải mấy món này không hợp khẩu vị của cháu không?"
"Không phải." Hạ Ý Hiên lắc đầu theo bản năng, rồi lại thở dài như ông cụ non, đáp: "Cháu không đói, cháu ra ngoài xem thử Nhị Uông nhà chúng ta thế nào rồi."
Nhị Uông là một chú chó quân đội Đức mà Hạ Ý Hiên nuôi, một người một chó mà thân thiết như anh em. Hạ Ý Hiên chắp tay sau lưng, lẳng lặng đi ra chuồng chó của Nhị Uông nhà bọn họ.
Vừa đi ra đến cửa, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc.
"Ăn Hiên, ăn Hiên…"