Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ bật cười, không thể phủ nhận lời nói của Hạ Ý Hiên. Đôi khi cậu cũng hoài nghi, cậu có phải là bảo mẫu của Tiểu Miêu Miêu hay không. Hạ Kỳ cúi đầu nhìn Tiểu Miêu Miêu đang ôm bình sữa nằm trong lòng mình, cưng chiều chọc chiếc mũi nhỏ nhắn của cô bé.
Nhóc con hư hỏng, vì em mà ôn ã sắp trở thành bảo mẫu rồi. Em phải mau chóng lớn lên, biết chưa hả?
Tiểu Miêu Miêu dường như cảm nhận được nên nhìn Hạ Kỳ cười ngọt ngào.
Giờ cô bé đã không còn giống hồi chưa mọc răng nữa, bây giờ cười lên, hai bên má sẽ xuất hiện hai hạt gạo trông rất ngọt ngào, dáng vẻ đáng yêu mang lực sát thương vô cùng cao. Hạ Kỳ không kìm được cũng mỉm cười theo.
Trong mắt Hạ Ý Hiên, cảnh hai người nhìn nhau cười trở thành liếc mắt đưa tình. Cậu nhóc mười ba tuổi bế một cô bé ba tuổi trong lòng, âu yếm nhìn nhau hạnh phúc. Cậu nhóc điển trai, nho nhã, mặc một chiếc áo trắng đơn giản, cô bé mặc bộ quần áo liền thân màu hồng đáng yêu hết sức. Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua tấm kính phản chiếu lên hai người, nhìn như dát lên một lớp ánh sáng màu vàng óng ánh vào khung cảnh mê hồn đó. Sáng lấp lánh khiến người ta khó mà rời mắt.
Hạ Ý Hiên ngồi bên cạnh bị hai người làm cho ghen tỵ nổ đom đóm mắt, nhìn một màn đẹp đẽ hài hòa đến vô cùng này. Không cam lòng bị ngó lơ, Hạ Ý Hiên giả vờ ho vài cái, cắt ngang mạch hai người nọ đang nhìn nhau.
Hạ Kỳ nhìn Hạ Ý Hiên, hơi chau mày, cậu không hiểu vì sao anh bạn này lại cứ vô duyên vô cớ chống đối mình. Nhưng không biết rằng, bởi vì con người của cậu quá thẳng tính nên khiến Hạ Ý Hiên cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa Hạ Kỳ lại là "con nhà người ta" trong miệng mẹ cậu ta nên càng khiến cậu ta cảm thấy bực tức.
…
Sau khi Tiểu Miêu Miêu uống sữa xong, Hạ Kỳ đưa cho Tiểu Miêu Miêu một chiếc máy tính bảng màu hồng, trong đó không phải đang chiếu "Hoàn Châu Cách Cách" mà là một bộ phim cổ trang vừa lên sóng.
Tiểu Miêu Miêu không giống những đứa trẻ cùng trang lứa khác, cô bé không thích xem phim hoạt hình, cũng không thích xem những tiết mục giải trí của thiếu nhi, nhưng lại vô cùng hứng thú với những bộ phim cổ trang. Hơn nữa cô nhóc cũng rất thích những bộ trang phục cổ đại, phòng thay đồ trong phòng ngủ của cô bé, chỉ mỗi quần áo cổ đại của Tiểu Miêu Miêu thôi đã chiếm một nửa không gian. Hạ Kỳ và Ngọc Mạn Nhu đều cưng chiều cô bé, mỗi lần trông thấy trang phục cổ đại ở trên ti vi hoặc trong đoàn làm phim, thì đều sẽ đặt may theo mẫu đó cho Tiểu Miêu Miêu một bộ.
Hạ Kỳ cầm một chiếc máy tính bảng màu bạc lên, ngón tay thon dài của cậu ấn liên tục lên đó, vẻ mặt vô cùng tập trung nghiêm túc. Một lớn một bé ngồi sóng vai nhau trên sofa, chăm chú làm việc của mình.
Chỉ có một mình Hạ Ý Hiên, ngồi trên sofa trông có vẻ không mấy tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, giống như đang đợi ai đó. Lúc Hạ Kỳ ngơi tay, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ý Hiên một cái, giọng nói lưu loát trong trẻo chậm rãi cất lên.
"Đang nhìn gì vậy?"
Hạ Ý Hiên đang vểnh tai tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, giọng nói của Hạ Kỳ vang lên, khiến Hạ Ý Hiên giật thót cả mình.
"Ôi!" Hạ Ý Hiên bỗng ngã ngồi ra ghế sofa, vỗ về trái tim đang đập thình thịch, tức tối nói: "Cậu muốn hù chết tôi hả!"
Đôi mắt đen láy của Hạ Kỳ nhìn xoáy vào khuôn mặt căng thẳng của Hạ Ý Hiên, dửng dưng nói: "Tôi thấy cậu có tật giật mình thì có!"
Kể từ khi Hạ Ý Hiên lén lén lút lút nấp vào trong góc gọi điện thoại, đến bây giờ thì thỉnh thoảng lại cứ ngó ra ngoài cửa, tất cả những điều này chứng tỏ Hạ Ý Hiên không bình thường. Hoặc có lẽ là đang ấp ủ một âm mưu nào đó cũng không chừng.
"…"
Cậu ta nghi ngờ có phải Hạ Kỳ biết đọc ý nghĩ người khác không nữa.
Hạ Ý Hiên nhìn về phía Hạ Kỳ đang cúi đầu chăm chú loay hoay với chiếc máy tính bảng, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cậu ta hỏi: "Hạ Kỳ, cậu có thích loại người làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác không?"