Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ tốn hết sức lực để mặc đồ ngủ liền thân vào cho Tiểu Miêu Miêu. Sau khi mặc xong, cậu mệt lả cả người.
Tiểu Miêu Miêu liếc nhìn Hạ Kỳ với vẻ kỳ lạ.
Mặc quần áo mệt lắm sao?
Tại sao nhìn dáng vẻ của ôn ã lại có vẻ rất mệt mỏi vậy?
"Ôn ã." Tiểu Miêu Miêu gọi Hạ Kỳ bằng giọng điệu non nớt.
"Ừm?" Đôi mắt hơi mờ mịt của Hạ Kỳ nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, sao vậy?"
"Có phải anh đã quên đưa gì đó cho em rồi hông?" Ánh mắt Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nhìn về phía bình sữa đang được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường. Nếu là trước kia, không cần Tiểu Miêu Miêu nói, chắc chắn Hạ Kỳ cũng vẫn nhớ đưa bình sữa cho cô bé.
Nhưng tối nay, Hạ Kỳ cứ nghĩ mãi về chuyện trong phòng tắm nên suy nghĩ ngẩn ngơ, chả tập trung gì cả.
Tiểu Miêu Miêu cố gắng ra hiệu cho Hạ Kỳ mấy lần, vậy mà cậu đều chẳng có phản ứng gì. Cậu chỉ thấy đôi mắt long lanh của Tiểu Miêu Miêu cứ chớp chớp liên tục, còn tưởng là trong mắt cô bé có gì đó nên khó chịu.
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu vào lòng, cầm khăn tắm chậm rãi lau khô tóc cho Tiểu Miêu Miêu: "Mắt Tiểu Miêu Miêu khó chịu lắm sao?"
"Không ạ!" Tiểu Miêu Miêu ủ rũ cúi đầu.
Trong lòng cô bé oán thầm: Hôm nay ôn ã thật là ngốc quá đi!
Hạ Kỳ không yên tâm về mắt của Tiểu Miêu Miêu, cậu dùng bàn tay lớn, hơi lành lạnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu, trong veo của Tiểu Miêu Miêu, cẩn thận quan sát. Hai mắt của Tiểu Miêu Miêu sáng lấp lánh như sao trời, đến tơ máu cũng không có chứ nói gì đến bụi bẩn gì đó.
Chỉ có hình bóng phản chiếu của Hạ Kỳ.
Trong đôi mắt xinh đẹp là gương mặt anh tuấn được thu nhỏ của Hạ Kỳ, biểu cảm trên mặt Tiểu Miêu Miêu rất vô tội, giọng nói non nớt vang lên bên tai Hạ Kỳ: "Ôn ã, em hông hề đau ở đâu hết, chỉ đau bụng thôi."
Hạ Kỳ nhìn bụng Tiểu Miêu Miêu, cho rằng Tiểu Miêu Miêu ăn phải đồ hỏng, bàn tay lớn đặt trên bụng Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ dịu dàng: "Ôn ã xoa cho em."
Không đợi Tiểu Miêu Miêu kịp từ chối, một âm thanh kỳ quặc đã vang lên.
Ọc ọc… òng ọc òng ọc….
Hạ Kỳ ngây ra, Tiểu Miêu Miêu ngượng ngùng cúi đầu: "Em muốn ún xữa*."
(*) Em muốn uống sữa.
Hạ Kỳ: "…"
Lúc này, cậu mới ngớ ra, cậu vẫn chưa đưa bình sữa cho Tiểu Miêu Miêu, thảo nào bụng cô nhóc lại không chịu yên mà réo liên tục. Hạ Kỳ vội vàng cầm bình sữa ở trên tủ đầu giường, đưa cho Tiểu Miêu Miêu uống.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô bé, Hạ Kỳ bỗng không biết phải nói gì, cậu gãi đầu gãi tai, bặm môi, sau đó lấy quần áo vội bước vào phòng tắm.
Chiếc miệng nhỏ của Tiểu Miêu Miêu đang cong lên vì ngậm núm ti, chớp đôi mắt to long lanh, khó hiểu nhìn về cửa phòng tắm.
Ôn ã bị xao vậy*?
(*) Ông xã bị sao vậy?
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, tâm tư của người lớn thật là khó đoán. Cô bé nằm gối đầu lên chiếc gối nhỏ, hai chân giơ lên, bàn chân nhỏ quơ quơ trên không trung, vô cùng tự do tự tại.
Lúc Hạ Kỳ đi ra khỏi phòng tắm, Tiểu Miêu Miêu đã uống xong sữa, đang thiu thiu ngủ rồi. Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Miêu Miêu đột nhiên mở mắt, chỉ là đôi mắt long lanh mang theo chút ngái ngủ vì chưa ngủ đủ giấc.
Hạ Kỳ nằm bên cạnh Tiểu Miêu Miêu, ôm cô bé vào lòng, cúi đầu đặt lên trán cô bé một nụ hôn nhẹ như lông hồng sượt qua: "Ôn ã quay lại rồi, ngủ đi!"
Bàn tay nhỏ của Tiểu Miêu Miêu bám vào quần áo Hạ Kỳ, ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu trên người cậu, khuôn miệng nhỏ dẩu lên lẩm bẩm: "Ôn ã, tại xao anh không bao giờ tắm cùng Miêu Miêu*?"
(*) Ông xã, tại sao anh không bao giờ tắm cùng Miêu Miêu?