Translator: Nguyetmai
Gần đây, Ngọc Mạn Nhu mới nhận một bộ phim truyền hình, hai ngày nữa là sẽ bắt đầu quay.
Trước đó, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn ầm ĩ đòi đến Hoành Điếm chơi, nhưng cậu cũng chưa thu xếp được thời gian. Bây giờ nhân dịp này, vừa hay đi được.
Chỉ là vừa nghĩ tới Tiểu Miêu Miêu sắp phải xa cậu thời gian dài như vậy, trong lòng Hạ Kỳ lập tức cảm thấy hơi khó chịu.
Tiểu Miêu Miêu ôm cổ Hạ Kỳ, đôi mắt to chớp chớp, hỏi cậu: "Ôn ã có đi không?"
"Ôn ã không đi được, chờ ôn ã hết bận thì sẽ đến Hoành Điếm đón em."
"Không được." Tiểu Miêu Miêu chỉ nghe thấy Hạ Kỳ nói không đi.
"Nếu ôn ã không đi thì Miêu Mêu cũng không đi đâu." Cơ thể nhỏ bé mềm mại của Tiểu Miêu Miêu nũng nịu vùi vào lòng Hạ Kỳ.
"Nhưng mà ông xã phải đến một nơi rất nóng. Miêu Miêu không sợ nóng sao?"
"Không sợ."
Trong lòng truyền tới giọng nói rầu rĩ của bạn nhỏ nào đó. Tiểu Miêu Miêu sợ nóng thật, nhưng cô bé còn sợ xa Hạ Kỳ hơn. Hạ Kỳ vô thức thở phào một hơi rồi bế Tiểu Miêu Miêu đi tắm rửa.
Tiểu Miêu Miêu cởi hết quần áo ngồi trong bồn tắm, cơ thể trắng nõn nà dính đầy bọt sữa tắm màu trắng, cô bé cầm một con vịt nhỏ màu vàng, chơi đến quên cả trời đất.
Hạ Kỳ chịu trách nhiệm tắm rửa cho Tiểu Miêu Miêu. Cô bé rất nhắng nhít, lúc tắm rửa sẽ làm trò nghịch ngợm, vẩy nước khắp nơi, khiến phần tay áo, ngực áo của cậu ướt đẫm.
Sắc mặt Hạ Kỳ hơi sa sầm, Tiểu Miêu Miêu đối diện với ánh mắt hơi sầm xuống của Hạ Kỳ, rụt cổ lại, cúi đầu như trẻ con làm sai, nói lí nha lí nhí: "Ôn ã, xin lỗi."
Hạ Kỳ nhìn quần áo ướt sũng của mình, mặc dù trong lòng hơi giận nhưng nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô bé, cậu lại sợ hù dọa Tiểu Miêu Miêu sẽ òa khóc. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn nuốt lại cục tức vào bụng.
Giai đoạn sau của lúc tắm rửa, Hạ Kỳ phát hiện Tiểu Miêu Miêu ngoan hết sức, ngơ ngác cầm con vịt nhỏ, bàn tay nhỏ vuốt ve cái đuôi của con vịt, không cho nó bơi qua bơi lại trong nước nữa. Tiểu Miêu Miêu chẳng có chút sức sống như vậy lại khiến Hạ Kỳ hơi buồn buồn.
Cậu thầm nghĩ: Có phải vừa rồi mình đã dọa Tiểu Miêu Miêu nên cô nhóc đã trở nên e dè với mình rồi hay không?
Hạ Kỳ nhíu mày, nếu cứ như này thì không tốt chút nào.
Cậu muốn cô bé của mình được mình chiều chuộng đến mức ngang ngược, cả gan làm loạn, cho dù có chọc thủng trời thì cũng đã có cậu chống đỡ. Chứ không muốn cô bé biến thành một cô vợ nhỏ thùy mị yếu ớt, gọi dạ bảo vâng. Hạ Kỳ ngẫm nghĩ, đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc cậu sắp bước chân ra khỏi phòng tắm, sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói tủi thân.
"Ôn ã, anh muốn đi đâu?"
Trong phòng tắm mờ mịt, Tiểu Miêu Miêu ngồi trong bồn tắm, tay cầm con vịt nhỏ màu vàng, do tắm rửa nên gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước mắt, đôi môi nhỏ trề xuống như sắp rớt, nhìn vô cùng tủi thân.
Hạ Kỳ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi áy náy.
Tiểu Miêu Miêu vốn đã trở nên rụt rè vì làm ướt quần áo của Hạ Kỳ, nên bây giờ Hạ Kỳ đứng dậy rời đi khiến Tiểu Miêu Miêu tưởng rằng Hạ Kỳ giận cô bé, không cần cô bé nữa.
Hạ Kỳ bỏ bàn tay đang đặt trên chốt cửa xuống, lập tức sải bước quay lại, không ngại Tiểu Miêu Miêu đang dính đầy bọt mà ôm cô bé vào lòng. Bàn tay lớn vỗ về chiếc lưng của Tiểu Miêu Miêu, cậu hạ thấp giọng dịu dàng dỗ dành: "Miêu Miêu ngoan, ôn ã chỉ định đi lấy đồ chơi cho em thôi."
"Đồ chơi gì ạ?" Trên hàng mi dài của Tiểu Miêu Miêu vẫn còn vương giọt nước mắt lớn, trong veo như giọt sương sớm.
"Lấy ra rồi em sẽ biết ngay thôi."
Hạ Kỳ giơ tay lau nước mắt cho Tiểu Miêu Miêu, đứng dậy lấy cả đống vịt nhỏ màu vàng từ bên ngoài vào, xếp thành một hàng từ to đến nhỏ…