Translator: Nguyetmai
Nghe vậy, giáo viên chủ nhiệm giật mình đánh thót, chậm rãi nhìn về phía cửa ra vào. Một người phụ nữ dáng cao gầy xuất hiện ở cửa văn phòng.
Nước da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mái tóc bồng bềnh gợi cảm xõa trên vai, phối hợp với bộ vest choàng dài tầm trung được may đo vừa vặn, tôn lên khí chất hơn người của cô.
Hạ Mộng quanh năm lăn lộn trên thương trường, mỗi cái phất tay đều mang theo sự quyến rũ mà không kém phần quyền lực của phụ nữ trưởng thành, đồng thời cũng vô hình toát ra phong độ mạnh mẽ.
Một giáo viên chủ nhiệm tiểu học đứng trước mặt Hạ Mộng hoàn toàn chẳng đáng để đếm xỉa, giáo viên chủ nhiệm không khỏi cảm thấy xấu hổ vì không bằng người khác. Khí thế cũng yếu đi không ít so với lúc đối mặt với Hạ Kỳ.
Chỉ chớp mắt, Hạ Mộng đã đi tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm đang ngồi, mà Hạ Mộng với dáng cao gầy lại đang đứng, giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện với Hạ Mộng thì phải ngẩng đầu lên.
"Cô là?"
Hạ Mộng vỗ vai Hạ Kỳ, bàn tay thon thả trắng trẻo tùy ý khoác lên vai Hạ Kỳ, đôi môi đỏ mấp máy: "Tôi là người nhà của nó."
"Xin hỏi cô có quan hệ như nào với Hạ Kỳ?"
Từ lúc khai giảng đến giờ, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa từng gặp phụ huynh của Hạ Kỳ, mà người phụ nữ này mặc dù có phong thái rất mạnh mẽ, nhưng tuổi tác nhìn cũng không lớn. Không giống mẹ của Hạ Kỳ, mà giống chị gái của Hạ Kỳ hơn.
Hạ Mộng đã gặp vô số người nên sao lại có thể không nhận ra vẻ nghi ngờ của giáo viên chủ nhiệm chứ, cô và Hạ Kỳ nhìn nhau, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên thành nụ cười khó nhận ra hàm chứa ý tứ gì.
Nhưng, câu nói tiếp theo của cô suýt chút nữa khiến giáo viên chủ nhiệm nghẹn họng.
Hạ Mộng giơ tay phải ra, làm tư thế bắt tay: "Xin chào, tôi là mẹ vợ của Hạ Kỳ, mẹ ruột của Miêu Miêu."
"Cái gì?" Giáo viên chủ nhiệm trợn mắt, Câu trả lời quá mức kinh ngạc khiến cô bị sặc nước bọt, "khụ, khụ…"
Hạ Mộng thản nhiên thu tay về, nhét tay vào trong túi quần, dáng vẻ vừa khí phách vừa ngầu bá cháy: "Cô giáo, bây giờ tôi đã tới rồi, Hạ Kỳ có thể về lớp được chưa?"
Không biết là vì ho hay vì xấu hổ mà mặt giáo viên chủ nhiệm như biến sắc, vừa trắng vừa đỏ: "Hả, được chứ, được chứ."
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử học sinh gọi phụ huynh, nhưng người tới không phải ba mẹ đẻ mà lại là mẹ vợ. Hạ Mộng khoác vai Hạ Kỳ, dáng vẻ như hai anh em tốt: "Tiểu Kỳ, về phòng học đi!"
Giáo viên chủ nhiệm cho rằng tiếp theo, Hạ Mộng sẽ căn dặn Hạ Kỳ phải học tập cho tốt, không được nghĩ những thứ không nên nghĩ.
Ai ngờ, Hạ Mộng lại khích lệ cậu: "Mau về trông cô vợ nhỏ của con đi, đừng để người khác lừa nó chạy mất, không là con sẽ phải khóc đó."
Giáo viên chủ nhiệm: "…"
Hạ Mộng chắc chắn là mẹ vợ ngầu nhất.
Sau khi Hạ Kỳ rời đi, Hạ Mộng cũng không làm khổ mình, tìm một chiếc ghế khá là vừa mắt trong đống ghế trống ở đây để ngồi xuống, dáng vẻ nhàn nhã như thể đây là nhà của cô vậy.
"Cô giáo, không biết cô tìm tôi vì chuyện gì vậy?"
Chuyện gì sao? Đương nhiên là vì chuyện của con rể cô rồi. Giáo viên chủ nhiệm chửi thầm trong lòng.
Nhưng khi nhận ra mình vừa chửi cái gì, cô hận không thể nhổ luôn răng của mình. Cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đẩy kính trên sống mũi lên, nói với giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng: "Cô có biết chuyện Hạ Kỳ yêu sớm ở trường không?"
Hạ Mộng kinh ngạc hỏi: "Cô nói là Hạ Kỳ có bạn gái rồi sao?"
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, một giây sau, cô thấy Hạ Mộng xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh: "Cô gái đó là ai? Dám cướp chồng của Tiểu Miêu Miêu nhà bọn tôi, lá gan không nhỏ đâu, xem tôi dạy dỗ nó cho ra hồn đây."
Giáo viên chủ nhiệm: "…"
Hiển nhiên là Hạ Mộng đã hiểu sai ý của cô rồi.