Translator: Nguyetmai
Miêu Kỳ Phong là người cuối cùng trở về trong số toàn bộ nam sinh, và cậu ta cũng là người nhếch nhác nhất. Cúc áo trên cổ áo sơ mi đồng phục bị cậu ta cởi phanh ra một nửa, so với trước đây càng giống một tên ăn chơi hơn. Một đầu tóc xoăn tự nhiên bị mồ hôi làm cho bê bết, ướt đến nỗi dính bệt luôn trước trán, bước đi cũng lôi thôi lếch thếch, dây giày tuột ra rồi cũng không thèm thắt lại.
Bởi vì thời tiết mùa hè, mùi mồ hôi trên người Miêu Kỳ Phong có phần hơi nặng, lúc cậu ta đến gần, Tiểu Miêu Miêu liền nhăn mày trốn ra sau: "Chú ơi, chú thối lắm."
Miêu Kỳ Phong thực sự quá mệt mỏi, ủ rũ đáp một tiếng "Ừ" rồi nằm bò lên bàn, không còn tiếng động nữa.
Lượng công việc của cậu ta nhiều bằng hai lần người khác. Phòng ký túc người ta là hai người, cậu ta chỉ có một người. Phòng ký túc người ta chỉ có bẩn trong góc khuất, còn phòng ký túc cậu ta thì đâu đâu cũng thấy bẩn.
Hạ Kỳ ngồi gần Miêu Kỳ Phong nhất, hướng gió của điều hòa cũng thổi về phía cậu, xung quanh luẩn quẩn mùi mồ hôi khó chịu, khiến Hạ Kỳ không khỏi chau mày.
Liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu cũng đang bịt mũi lại, cậu tính sau khi tan học chắc cũng phải đi siêu thị mua cái mặt nạ chống độc để đeo. May mà đây là tiết học cuối cùng, cũng là mấy phút cuối cùng luôn.
Tiếng chuông tan học vừa reo, Hạ Kỳ liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể bế Tiểu Miêu Miêu ra khỏi phòng học. Tư thế bước đi vẫn thong dong, tao nhã như ngày thường, nhưng bước chân phía dưới rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Tiểu Miêu Miêu được Hạ Kỳ bế, cái đầu nho nhỏ hướng ra phía sau, cô bé nhìn sang Miêu Kỳ Phong đang nằm bò trên bàn: "Thất cách cách, chúng ta không đi cùng chú sao?"
"Hôm nay chúng ta ngồi xe về, chú của em thích đi bộ về nhà."
"Hạ Kỳ, cậu nói láo!"
Hạ Kỳ vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng hét gầm trời vang lên phía sau lưng bọn họ. Ngoảnh đầu nhìn lại, Miêu Kỳ Phong vốn nằm bò trên bàn ngủ đang đứng chống tay ở trên ghế chỉ vào Hạ Kỳ với vẻ phẫn nộ. Cậu tức đến độ lồng ngực nhấp nhô, hai má đỏ ửng, căng phồng vì tức giận.
Gì mà cậu thích đi bộ về nhà, Hạ Kỳ đúng là nói láo trắng trợn. Rõ ràng ban đầu là Hạ Kỳ đòi cuốc bộ đi đi về về, nên cậu ta mới làm bạn đi bộ cùng cậu, bây giờ lại thành lý do của cậu rồi.
Nhìn tính nóng nảy của cậu ta xem.
Miêu Kỳ Phong vùng vằng rút chiếc cặp sách từ trong ngăn bàn ra, tiện tay ném chiếc cặp với độ cong bá đạo, máu nóng bốc lên đến đầu, tiến tới trước mặt Hạ Kỳ: "Cậu chê tớ hôi, không muốn ngồi cùng xe với tớ chứ gì, nói thẳng là được rồi, vòng vo cái thá gì nữa?"
Hạ Kỳ điềm tĩnh nhếch môi, không hề có chút không vui khi bị người ta lấy tay chỉ trỏ: "Sợ trái tim thủy tinh trẻ thơ của cậu chịu không nổi sẽ bị vỡ tan."
"Cậu..." Miêu Kỳ Phong chỉ vào chóp mũi của Hạ Kỳ, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh thoải mái của cậu ta, tức đến độ nói không nên lời.
Miêu Kỳ Phong liếm môi, quay đầu nhìn bên nọ sang bên kia, phát hiện trong phòng học rộng đến thế mà không tìm ra đồ vật nào có thể dùng để đánh người. Cậu lại chỉ vào Hạ Kỳ mấy lần, cuối cùng thả một câu hung hãn: "Chẳng phải cậu chê tớ hôi hay sao?"
Cậu ta nghểnh cổ uy hiếp: "Tớ nói cho cậu hay, hôm nay tớ nhất quyết phải ngồi cùng xe với cậu, xem cậu có chết vì thối không."
Hạ Kỳ nhún vai, trong nhãn cầu đen tựa hạt cườm không hề có lấy một tia ấm áp: "Cậu cứ tùy ý."
Miêu Kỳ Phong vừa đi, con mắt màu đen của Hạ Kỳ chậm rãi nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu. Ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu trốn tránh, căng thẳng đến nỗi tay ngoắc lại: "À, em không phải cố ý nói to tiếng như tế*."
(*) À, em không phải cố ý nói to tiếng như thế.
"Ừ." Hạ Kỳ véo má Tiểu Miêu Miêu, lưu lại một dấu đỏ trên gương mặt nhỏ trắng nõn mượt mà.
Mắt Tiểu Miêu Miêu chợt sáng lên: "Thất cách cách, ăn tin em đi*!"
(*) Anh Kỳ, anh tin em đi!
"Ừ, anh tin là em cố ý."
"..."