Translator: Nguyetmai
Giờ nghỉ giải lao, Hạ Kỳ vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, thì nghe thấy có người đứng ở cửa lớp của bọn họ hô to.
"Hạ Kỳ có ở đây không? Xin hỏi ai là Hạ Kỳ?"
Trì Húc gào cả nửa ngày cũng chẳng có ai để ý đến cậu ta, bỗng chốc nổi nóng, mấy thằng nhãi này đúng là không biết tôn trọng đàn anh mà.
Đang định túm thẳng lấy một người để hỏi, bỗng bả vai của cậu ta bị ai đó khẽ vỗ một cái.
Ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy một người thấp hơn cậu ta nửa cái đầu đang đứng đằng sau cậu ta, mặt mũi lạnh băng.
"Em là Hạ Kỳ, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Người đứng trước mặt thấp hơn cậu ta, nhỏ tuổi hơn cậu ta, nhưng lại mặc áo trắng quần đen, cùng với khí chất tự nhiên bẩm sinh trên người, suýt chút nữa khiến cậu ta nghĩ rằng là giáo viên đến nữa!
Lứa tuổi vốn dĩ nên xốc nổi nhưng lại giống như một khối ngọc đã được trải qua mài giũa tôi luyện.
Khi sực tỉnh, cậu ta dường như lại trông thấy những chàng trai nhỏ lịch thiệp mà năm ngoái khi đi du lịch Anh bắt gặp trên đường.
Tóc ngắn chải ngược về phía sau, mặc quần vest may thủ công màu đen, áo sơ mi trắng bỏ vào quần, trên cổ thắt nơ màu đen, chân đi đôi giày da bóng loáng.
Chàng trai này không ăn mặc luộm thuộm như thế, nhưng khí chất nho nhã tuấn tú của cậu cao hơn một bậc so với những cậu nhóc bảnh bao ở Anh.
So với đám nhóc đang gấp máy bay giấy trong phòng học và mấy cậu nhóc đang la ó om sòm thì cậu trở thành một sự khác biệt rõ rệt.
Hạ Kỳ thấy ánh mắt của cậu ta hơi đờ đẫn, rút bàn tay đang để trong túi ra huơ huơ trước mắt cậu ta: "Này, đàn anh?"
"À ừ!" - Trì Húc sực tỉnh, ngại ngùng vò đầu, thật thà nói: "À, thầy hiệu trưởng bảo cậu đến văn phòng thầy ấy một lát."
Hạ Kỳ lễ phép nói: "Vâng, cám ơn đàn anh."
"Đừng, đừng khách sáo."
Thấy đàn em lễ phép như vậy, sự bực bội ban nãy của Trì Húc khi bị đám khỉ con kia chọc tức cũng vơi bớt, ánh mắt nhìn Hạ Kỳ cũng thân thiết thêm mấy phần.
Sợ Hạ Kỳ không biết văn phòng của thầy hiệu trưởng ở đâu, cậu ta còn dẫn Hạ Kỳ đi.
Trì Húc giống y hệt Miêu Kỳ Phong, mồm miệng liến thoắng không ngừng, cậu ta chỉ về phía sân vận động ngoài cửa sổ nói: "Ngày nào anh cũng chơi bóng rổ sau khi tan học, nếu cậu có thời gian thì đến đó, anh dạy cậu!"
"Vâng." Hạ Kỳ lạnh nhạt nhận lời.
Trì Húc là học sinh năng khiếu chuyên ngành thể dục của trường cấp hai, giáo trình học hằng ngày đều khá thoải mái, rảnh rỗi thường thích gọi mấy học sinh chuyên thể dục cùng ra sân chơi bóng rổ.
Trì Húc cao to đẹp trai, lại thêm thường xuyên luyện tập, trên người tỏa ra sự nam tính, vô cùng thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Mỗi lần Trì Húc chơi bóng, bên ngoài hàng rào đều có rất nhiều nữ sinh gào thét cổ vũ.
Hạ Kỳ ghét nhất là bầu không khí như vậy, nên cậu chưa từng đi xem Trì Húc chơi bóng lần nào.
"Đến nơi rồi."
Hạ Kỳ nhìn bảng tên của văn phòng thầy hiệu trưởng, nói lời cảm ơn với Trì Húc: "Cảm ơn đàn anh."
Sau khi quen với Hạ Kỳ, lời nói của Trì Húc cũng không câu nệ như ban nãy nữa, không để ý xua tay: "Đừng khách sáo, sau này rảnh rỗi thì đến khu cấp hai tìm anh chơi nhé!"
"Vâng."
Giọng nói của Trì Húc mang chất giọng khàn khàn đặc thù của nam sinh tuổi dậy thì, giống như tiếng vịt kêu, nhưng không hề khiến Hạ Kỳ cảm thấy khó chịu.
Đợi Trì Húc rời khỏi, Hạ Kỳ mới nhíu mày bước vào văn phòng.
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ nguyên nhân hiệu trưởng gọi cậu tới.
Đi muộn?
Có chút làm quá, hơn nữa hiệu trưởng cũng sẽ không quản những chuyện vặt vãnh này.
Học hành?
Thành tích thi cử của cậu luôn luôn duy trì ở mức kém điểm tuyệt đối ba điểm, để không khiến bản thân trở nên quá nổi bật.
Quan hệ thân quen?
Cậu không nhớ là nhà bọn họ có quan hệ thân quen gì với thầy hiệu trưởng.
Nhưng khi Hạ Kỳ nhìn thấy ông cụ Miêu và Tiểu Miêu Miêu trong lòng ông cụ ở trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, thì mối nghi hoặc đã được giải đáp.