Translator: Nguyetmai
Lúc Vương Tiểu Vũ khó khăn lắm mới dám thu hết can đảm định tỏ tình với Hạ Kỳ, thì Hạ Kỳ chỉ để lại cho cô bé một bóng lưng.
Vương Tiểu Vũ cắn môi, nhìn bóng lưng khuất xa của chàng thiếu niên, đáy mắt toát lên vẻ kiên định, âm thầm thề rằng, cô bé nhất định phải theo đuổi bằng được Hạ Kỳ.
Trên đường trở về, Hạ Kỳ bị cô gái lạ mặt kia chặn đường, làm lỡ một ít thời gian, lúc về đến nhà, chưa kịp lên lầu, cậu đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu truyền đến.
Trong lòng Hạ Kỳ căng thẳng, lập tức ném chiếc khăn vắt trên cổ xuống ghế sofa, chạy thẳng lên lầu.
Lúc Tiểu Miêu Miêu tỉnh dậy không nhìn thấy Hạ Kỳ, cô bé gọi mấy tiếng "ôn ã", giọng nói nũng nịu của Tiểu Miêu Miêu vang lên, nhưng mãi cũng không nghe thấy tiếng đáp lời của Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu cảm thấy kỳ lạ, cô bé lồm cồm ngồi dậy trên giường.
Lúc nhìn thấy phòng ngủ trống trơn, Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, khóc òa thành tiếng.
"Hu hu… Ôn ã… Em muốn ôn ã… Huhu…"
Chị Trương ở phòng kế bên nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu liền chạy sang, chị vội vàng duỗi tay ra bế Tiểu Miêu Miêu, nhưng lại bị Tiểu Miêu Miêu đẩy ra: "Em muốn ôn ã… hu hu…"
Nước mắt của Tiểu Miêu Miêu tuôn trào như suối, cổ họng cũng hơi khàn khàn.
Tiểu Miêu Miêu có tật ngái ngủ rất xấu, hơn nữa lúc mới ngủ dậy còn đòi người bế, nếu không trông thấy Hạ Kỳ, cô bé sẽ gào khóc lên giống như bây giờ, ai dỗ cũng không được.
Hạ Kỳ cũng biết Tiểu Miêu Miêu có tật này, thế nên ban nãy dọc đường cậu bước nhanh hơn, không ngờ vẫn bị muộn.
Tiếng khóc vang lên liên hồi kia giống như đâm vào tim Hạ Kỳ, trong lòng Hạ Kỳ căng thẳng vô cùng, bước chân cũng hơi hoảng loạn.
Lúc cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, thì trông thấy Tiểu Miêu Miêu đang ngồi trên giường khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến mức đỏ bừng, mặt mũi tèm lem nước mắt.
Chị Trương đứng bên cạnh đang lúng ta lúng túng không biết làm sao, thì đúng lúc trông thấy Hạ Kỳ, đôi mắt sáng bừng, giống y như trông thấy vị cứu tinh.
Chị Trương vội vàng nói: "Cậu Hạ, cậu mau lại xem cô chủ nhỏ đi, tôi dỗ thế nào cũng không xong."
Trông thấy cô chủ nhỏ khóc thành thế này, trong lòng chị Trương cũng thấy lo lắng.
Hạ Kỳ không quan tâm trên người mình đang ướt đẫm mồ hôi, gật đầu, giọng nói mang hơi thở hổn hển dặn dò chị Trương: "Chị Trương, chị đi pha sữa cho Tiểu Miêu Miêu đi, ở đây có em là được rồi."
"Vâng."
Sau khi chị Trương rời khỏi, Hạ Kỳ đi đến bên giường, vươn tay ra bế Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu tưởng là người khác, đẩy tay Hạ Kỳ ra: "Em muốn ôn ã… Miêu Miêu muốn ôn ã cơ... Hu hu…"
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu, cổ họng giống như bị nghẹn cứng lại, trong lòng âm thầm ghi sổ cô nữ sinh ban nãy đã chặn cậu lại, nếu không phải ban nãy cô bé chặn cậu lại, kéo dài thời gian về nhà của cậu, thì Tiểu Miêu Miêu của cậu cũng sẽ không khóc thành thế này.
Nếu Vương Tiểu Vũ nghe thấy, cũng không biết là nên khóc hay cười đây.
Cô bé là nữ sinh đầu tiên Hạ Kỳ ghi nhớ trong lòng, nhưng không phải vì có ấn tượng tốt, mà là ghi thù.
Lần này Hạ Kỳ không giơ tay ra bế Tiểu Miêu Miêu, mà khẽ vỗ lên lưng Tiểu Miêu Miêu, để cô bé dễ thở, dịu giọng nói: "Miêu Miêu, ôn ã ở đây này!" (*Miêu Miêu, ông xã ở đây)
Giọng nói của thiếu niên giống như tiếng suối chảy, trong trẻo dễ nghe, đây là giọng nói đặc biệt của "ôn ã", Tiểu Miêu Miêu chậm rãi mở mắt, nhưng lúc nhìn thấy Hạ Kỳ, bé lại càng khóc lớn hơn.
"Anh đi âu thế*?"
(*) Anh đi đâu thế?