Tiểu Miêu Miêu bây giờ đã không còn nhớ rõ chuyện năm đó cô bé cố sống cố chết bám dính lấy Hạ Kỳ, mà bỏ rơi ba mẹ mình.
"Chẳng phải yêu thương thì nên sống cùng nhau ư?"
Tiểu Miêu Miêu gối lên vai Hạ Kỳ, lẳng lặng nghe tiếng Hạ Kỳ nói.
"Ông nội, bà nội có yêu em không?"
"Yêu!"
Ông nội và bà nội thường xuyên đến thăm cô bé. Mỗi lần đến thăm, ông bà đều mang theo một túi lớn gồm đồ ăn vặt và đồ chơi. Sau đó sẽ bế cô bé lên không ngừng hôn hít.
"Vậy ông bà nội có sống cùng em không?"
"Không ạ."
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, cô bé có vẻ hơi hiểu ra, nhưng dường như vẫn chưa hiểu lắm.
Hạ Kỳ lại nói: "Miêu Miêu chỉ có một, nếu ở cùng với mẹ, thì sẽ không thể ở bên Thất cách cách được. Lúc trước, là Miêu Miêu tự quyết định muốn sống cùng với Thất cách cách. Nếu Miêu Miêu muốn sống cùng với mẹ, vậy thì sau khi chúng ta trở về, em liền dọn về nhà ở, được chứ?"
"Không!" Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, bàn tay nhỏ vòng chặt lấy cổ Hạ Kỳ: "Miêu Miêu muốn ngủ với Thất cách cách."
"Vậy nên bây giờ em còn cảm thấy mẹ không yêu em nữa không?" Tiểu Miêu Miêu lặng im, chẳng nói chẳng rằng. Có vẻ như là do cô bé lựa chọn không ở cùng với ba mẹ.
"Váy mà em đang mặc, cùng với đồ dùng sinh hoạt trong ba lô thật ra đều là mẹ em mua cho em. Những thứ đó em đều thích chứ?"
"Thích ạ!"
"Bởi vì yêu em, nên mới biết rõ tất cả những sở thích của em, mua cho em đồ mà em thích."
Hạ Kỳ vuốt mái tóc mềm mượt của Tiểu Miêu Miêu, giọng nói bình thản, nhưng lại giống như đánh một đòn thức tỉnh Tiểu Miêu Miêu. Tình yêu mà dì Hạ dành cho Tiểu Miêu Miêu là sự thầm lặng, nhưng lại rất sâu sắc.
Tiểu Miêu Miêu như thức tỉnh từ trong giấc mộng. Cô bé chỉ thấy ở cùng mẹ thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng lại không nhìn thấy sự hy sinh của mẹ mình.
Căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Miêu Miêu mở to mắt, ghé vào lòng Hạ Kỳ không nói lời nào. Hạ Kỳ cũng không ép cô bé, dành thời gian cho Tiểu Miêu Miêu tự suy ngẫm.
Một lúc lâu sau, đang lúc Hạ Kỳ cho rằng Tiểu Miêu Miêu đã ngủ rồi, chợt nghe thấy cô nhóc ở trong lòng nhẹ nhàng nói: "Thất cách cách, em nhớ mẹ!"Cô bé muốn tự mình nói một lời xin lỗi tới mẹ. Cô bé không nên nghĩ xấu về mẹ như vậy.
"Được!" Hạ Kỳ nhếch môi cười. "Ngày mai Thất cách cách sẽ dẫn em về nhà thăm mẹ."
"Không!" Tiểu Miêu Miêu lắc đầu. Hạ Kỳ khó hiểu nhìn Tiểu Miêu Miêu, chậm rãi nói: "Mẹ Ngọc nói là vai diễn của em gần kết thúc rồi. Em vẫn nên quay xong rồi hẵng về nhà!"
Hạ Kỳ bật cười.
Không ngờ cô nhóc lại yêu nghề đến thế.
...
Chờ Tiểu Miêu Miêu ngủ, Hạ Kỳ mới nhẹ nhàng vén chăn ra và bước xuống giường. Cậu vào phòng bếp luộc hai quả trứng gà để chườm mắt cho Tiểu Miêu Miêu. Thế nên ngày hôm sau Tiểu Miêu Miêu mới không phải mang đôi mắt sưng húp đến trường quay.
Sau khi tới nơi, Tiểu Miêu Miêu tiếp tục ôn lại kịch bản cùng Hạ Kỳ, rồi đi tìm Ngọc Mạn Nhu để kiểm tra.
Ngọc Mạn Nhu và đạo diễn Dương đều đã chuẩn bị tâm lý nhận kết quả xấu nhất. Nếu Tiểu Miêu Miêu không phát huy được tình cảm đúng chỗ, bọn họ sẽ sửa lại kịch bản một chút, lược bớt đi một vài cảnh quay của Tiểu Miêu Miêu. Nào ngờ, Tiểu Miêu Miêu là đứa trẻ có tài năng diễn xuất bẩm sinh.
Tình cảm của Công chúa An Ninh được Tiểu Miêu Miêu bộc lộ rất chuẩn xác. Sự tuyệt vọng sau khi Mẫu hậu qua đời, cái trừng mắt mang đầy ý hận với Tướng quân, sự đau đớn khôn xiết khi cả Phụ hoàng lẫn Mẫu hậu đột ngột ra đi.
Đủ loại cảm xúc được thể hiện một cách trơn tru trong ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu, giống như cô bé thực sự đã trải qua chuyện này vậy.
Không chỉ có Ngọc Mạn Nhu bị Tiểu Miêu Miêu làm cho cảm động, mà ngay cả đạo diễn Dương cũng cầm lòng không đậu mà rơi nước mắt.