Editor: Nguyetmai
Hạ Mộng nghe xong thì giật mình, vội vàng tỉnh táo lại từ trong cơn đê mê. Cô vô thức đẩy Miêu Hạo Hiên đang ở trên người mình ra.
"Anh nói gì cơ?"
Hạ Mộng hoảng hốt. Cô rất nghi ngờ liệu có phải mình gặp ảo giác hay không.
Miêu Hạo Hiên giơ tay xoa đầu Hạ Mộng, sửa lại mái tóc có hơi rối bời của cô, sau đó mới hài lòng gật đầu: "Anh nói là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!"
"Vì sao chứ?" Hạ Mộng chớp mắt, nhìn anh với vẻ mơ màng.
"Một mình Miêu Miêu quá cô đơn."
Nói xong, Miêu Hạo Hiên lại tiếp tục đè lên người Hạ Mộng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.
"Bà xã, em nỡ lòng để một mình Tiểu Miêu Miêu quản lý cơ ngơi lớn như vậy của nhà họ Miêu sao?"
Nỡ lòng ư?
Đương nhiên là không nỡ.
Hạ Mộng quá hiểu rõ việc quản lý cả một cơ nghiệp vất vả biết bao nhiêu.
Tiểu Miêu Miêu là bảo bối mà hai vợ chồng họ nâng niu trong lòng bàn tay, cô đương nhiên không nỡ để Tiểu Miêu Miêu phải chịu vất vả.
Tuy Tiểu Miêu Miêu có Hạ Kỳ, nhưng Hạ Kỳ sau này cũng sẽ có sự nghiệp của riêng mình. Ngoài ra, cậu bé còn phải quản lý Tập đoàn Hạ Thị, bao gồm cả cơ nghiệp gia tộc ở châu Úc. Nếu phải quản lý thêm Tập đoàn Miêu Thị, vậy cậu còn thời gian đâu mà ở bên cạnh Miêu Miêu?
Mỗi bậc cha mẹ đều sẽ suy nghĩ vì con cái của mình trước. Hạ Mộng giống như đã hạ quyết tâm, cô nói: "Hiên, chúng ta sinh một đứa con trai đi!" "Được!"
Đêm, hai vợ chồng không trở về nhà, mà ở trong phòng nghỉ của công ty để nỗ lực vì tương lai...
...
Mấy ngày sau đó, lịch quay phim được xếp kín. Tần Tiêu rất nhiều lần muốn đến nói chuyện với Tiểu Miêu Miêu, nhưng vẫn không có cơ hội.
Mỗi ngày, lúc bắt đầu quay phim, Tiểu Miêu Miêu mới tới. Quay xong một cảnh, Tần Tiêu chưa kịp mở miệng, thì "vệ sĩ" của Tiểu Miêu Miêu đã bế cô bé rời khỏi đó với vẻ mặt vô cảm.
Vì e ngại khí chất lạnh lùng trên người Hạ Kỳ, Tần Tiêu tuyệt nhiên không dám tới gần.
Thỉnh thoảng Hạ Kỳ không có ở đó, Tiểu Miêu Miêu vừa nhìn thấy Tần Tiêu liền trốn ra xa, hệt như cậu bé là thú dữ hay bão lụt vậy.
Đương nhiên, Tần Tiêu và Tiểu Miêu Miêu vẫn có cơ hội nói chuyện với nhau, đó là khi quay phim phải nói câu thoại theo kịch bản.
"Quân Lan truyền kỳ" đang được quay hết sức suôn sẻ. Bất kể là diễn viên chính hay là diễn viên phụ của ê-kip đều có kỹ thuật diễn xuất điêu luyện, đều là diễn viên có đạo đức nghề nghiệp rất cao. Tần Tiêu cũng được coi như là một diễn viên nhí dày dạn kinh nghiệm.
Còn Tiểu Miêu Miêu thì trước đây chưa từng đóng phim. Lần này, cô bé hoàn toàn dựa vào khả năng thiên bẩm của mình mà diễn, cho nên không hề có áp lực khi đóng vai tiểu Công chúa An Ninh.
Nhưng nhân vật thể nào cũng có sự thay đổi. Mà vai diễn Công chúa An Ninh của Tiểu Miêu Miêu trong kịch bản cũng sẽ có một bước ngoặt cực lớn.
Sau khi nước Sở bị diệt vong, Công chúa An Ninh suốt ngày đắm chìm trong bi thương bởi sự ra đi đột ngột của Phụ hoàng và Mẫu hậu. Cô bé không ăn không uống, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, như một cái xác không hồn.
Cho đến khi Công tử Ngụy của nước Tề tìm đến. Đáng tiếc rằng, Công tử Ngụy không phải là người cứu rỗi cô bé, mà là con trai của kẻ thù tiêu diệt đất nước của cô bé.
Trong thời kỳ này, tâm trạng của Công chúa An Ninh rất phức tạp, và cũng rất kì cục.
Cô bé hận Công tử Ngụy, nhưng lại không hận nổi.
Bởi vì cậu không màng sự ngăn cản của Hoàng đế nước Tề, cho cô bé một nơi trú thân trong cung, đồng thời bảo vệ chu toàn cho cô bé.
Nhưng trong một lần ngẫu nhiên, Công chúa An Ninh vô tình nghe thấy đám tôi tớ nói chuyện.
Bọn họ nói: "Nước Sở bị Hoàng thượng của chúng ta tiêu diệt, vậy mà Công chúa nhỏ của nước Sở vẫn vô tư ở lại cung của chúng ta. Thật đúng là đồ vô lương tâm!"
Lại có người nói: "Đúng vậy, nếu tôi là Công chúa An Ninh, cho dù có đâm vào tường mà chết, cũng sẽ không ở lại nơi này."
Công chúa An Ninh hiếu thắng nào chịu mặc kệ cho bọn họ bịa chuyện bôi xấu sau lưng. Cô bé lập tức về phòng thu dọn quần áo của mình, nhân lúc đám tôi tớ không chú ý, liền rời khỏi Hoàng cung nước Tề.
Trên người An Ninh không một xu dính túi. Cô bé từng ăn bánh màn thầu ôi thiu, từng ăn mì thừa của người khác, từng ngủ ở ngôi miếu hoang, còn suýt chút nữa bị người ta bắt đi. Không còn sự che chở của Phụ hoàng và Mẫu hậu, cô bé đã nếm trải đủ mọi nỗi khổ của đời người và cũng bắt đầu học cách trưởng thành.
Cho tới khi cô bé gặp được quý nhân trong cuộc đời mình - Thượng quan Lưu Ly.