Editor: Nguyetmai
Tần Tiêu tiến lên trước vài bước, tặng quà cho Tiểu Miêu Miêu.
"Chào em, anh là Tần Tiêu, cũng là Công tử ca ca của em." Khóe môi Tần Tiêu khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tươi.
Trong bộ phim này, cậu bé đóng vai Công tử Ngụy lúc còn nhỏ. Theo kịch bản, tiểu Công chúa An Ninh luôn gọi Công tử Ngụy là "Công tử ca ca".
"Chào anh, em là Tiểu Miêu Miêu. Cảm ơn món quà của anh!" Tiểu Miêu Miêu lễ phép nói cảm ơn.
"Có gì đâu em!" Tần Tiêu tiến lên xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Anh sẽ chăm sóc cho em trong thời gian quay bộ phim này."
Tần Tiêu không nhìn thấy cảnh lúc bàn tay cậu ta đáp xuống đỉnh đầu của Tiểu Miêu Miêu, đôi mắt đằng sau kính râm của "vệ sĩ" của cô bé liền ánh lên tia sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Ngoài Hạ Kỳ ra, Tiểu Miêu Miêu không quen để người khác sờ lên đầu mình. Cô bé nhăn mày, nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của Tần Tiêu.
"Đừng sờ đầu em."
"Cô bé hơi nóng tính nhỉ?" Tần Tiêu mỉm cười, rồi bỗng nhiên khom người xuống, quan sát kỹ khuôn mặt nhìn có vẻ quen thuộc của Tiểu Miêu Miêu: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"
Tần Tiêu không có ác ý, chỉ đơn thuần muốn trêu Tiểu Miêu Miêu mà thôi, vì trong lòng cậu bé đã có hình bóng của một cô bé khác.
Có điều, trong mắt Hạ Kỳ, hành động này của cậu ta lại biến thành đùa giỡn.
Hạ Kỳ không vui, cậu tiến lên trước vài bước và bế Tiểu Miêu Miêu lên, tránh khỏi Tần Tiêu. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu nhận nhầm người rồi."
Ngừng lại một lát, Hạ Kỳ tiếp tục nói: "Còn nữa, đừng dùng cách bắt chuyện của cậu cùng cô bé khác với Tiểu Miêu Miêu. Bằng không, hậu quả cậu tự gánh." Tần Tiêu sờ mũi mình, ngơ ngác vô tội: "Em không có ý đó."
Tuy cậu bé rất thích nói chuyện với các em nhỏ, nhưng lần này, cậu bé đúng là cảm thấy cô bé rất quen mặt.
Đạo diễn Dương nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng qua giải hòa: "Được rồi, tất cả mọi người vào vị trí của mình cả đi. Chúng ta chuẩn bị bắt đầu quay cảnh phim thứ nhất rồi."
Hạ Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Tần Tiêu. Cậu bế Tiểu Miêu Miêu đến dưới bóng cây và nói: "Từ nay về sau, không được để ý đến cậu bé kia nữa."
"Tại sao ạ?" Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt, ra vẻ khó hiểu.
Tuy cô bé không hài lòng khi anh trai kia chạm vào đầu mình, nhưng cô bé cũng không đến nỗi ghét cậu ta.
"Bởi vì cậu ta mắc bệnh hôi miệng." Hạ Kỳ ra vẻ trịnh trọng mà nói bừa.
Dáng vẻ nghiêm túc kia khiến người ta không thể phát hiện ra chút bịa đặt nào. "Không phải chứ?" Tiểu Miêu Miêu vội vàng bịt mũi mình lại, nói với vẻ không thể tin được.
"Đúng mà!" Hạ Kỳ gật đầu như đúng rồi.
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, chê bai nhìn về hướng Tần Tiêu.
Sống cùng với Hạ Kỳ thời gian dài, Tiểu Miêu Miêu cũng lây luôn thói quen ưa sạch sẽ. Cô bé không chịu nổi người có mùi lạ.
Tần Tiêu còn đang suy nghĩ về chuyện của Tiểu Miêu Miêu, hoàn toàn không hề hay biết bản thân đã bị Hạ Kỳ chơi khăm.
Tần Tiêu kéo trợ lý của mình lại hỏi: "Chị Vương, Tiểu Miêu Miêu kia là ai thế?"
"Nghe nói là con dâu của ảnh hậu Ngọc."
"Con dâu của ảnh hậu Ngọc..." Tần Tiêu như nuốt từng chữ một, rồi bỗng nhiên, trong đầu cậu bé chợt nảy ra một ý nghĩ.
"Em nhớ ra rồi, có phải ảnh hậu Ngọc từng tham gia mùa hai của "Mẹ đã về" không?" Đôi mắt đào hoa của Tần Tiêu đột nhiên sáng long lanh.
"Đúng vậy!" Nghe Tần Tiêu nhắc, chị Vương mới nhớ ra: "Lúc ấy em và cô bé hình như còn lên tivi cùng nhau nữa kìa."
Vậy thì đúng rồi.
Chẳng trách Tiểu Miêu Miêu cứ cho cậu ta một cảm giác rất quen thuộc.
Sau khi xác nhận thân phận của Tiểu Miêu Miêu, tâm trạng Tần Tiêu bỗng trở nên cực kỳ tốt.