Editor: Nguyetmai
Câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu khiến bước chân Hạ Kỳ hơi sững lại. Những món quà đó của cô bé à?
Cậu chỉ nhớ mình đã ném cho đạo diễn Dương rồi thôi. Còn bây giờ chúng ở đâu thì cậu không biết.
Nhìn vào đôi mắt đen láy, trong suốt như có thể nhìn thấy đáy của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ thản nhiên nói: "Quà của em anh để ở trường quay rồi. Lát nữa mình ăn xong rồi đi lấy."
"À."
Sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu nhanh chóng bị những món ăn trên thực đơn thu hút.
Bàn tay trắng trẻo chỉ vào thực đơn: "Thất cách cách, em muốn ăn cái này, còn cả cái này, cái này, với cả một cái này…"
Ánh mắt của người phục vụ đứng bên di chuyển theo ngón tay của Tiểu Miêu Miêu. Khi số món Tiểu Miêu Miêu gọi càng lúc càng nhiều, ánh mắt của người phục vụ khi nhìn bọn họ cũng càng ngày càng thay đổi. Chỗ bọn họ là nhà hàng năm sao, một cậu thiếu niên và một cô bé gọi nhiều món như thế, lát nữa hai người họ có thể trả nổi tiền không? Xin đừng đến ăn quỵt nhé!
"Em nên ăn Tiramisu vị này hay là ăn Tiramisu vị này đây?" Ngón tay nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu không ngừng vẽ vòng tròn ở chỗ Timamisu trên trang đồ ngọt của thực đơn.
Nhân viên phục vụ cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lên tiếng nhắc nhở: "Cô bé ơi, em đã gọi rất nhiều món rồi. Còn gọi thêm đồ ngọt nữa thì sẽ không ăn hết được đâu."
"Nhưng mà em còn chưa gọi đồ ngọt và nước trái cây mà?" Tiểu Miêu Miêu chu môi.
Đồ ngọt và nước trái cây là điểm tâm Tiểu Miêu Miêu định ăn sau khi ăn cơm xong. Bị người khác nhắc nhở, ngăn cản như thế, Tiểu Miêu Miêu không vui lắm. Lông mày Hạ Kỳ nhíu lại, nhưng nhân viên phục vụ thì vẫn như không nhìn thấy, tiếp tục nói những lời khó nghe: "Cậu này, cậu có nên xem giá trên thực đơn trước rồi hẵng để em gái mình gọi món sau không?"
Nhân viên phục vụ thấy độ tuổi của hai người thì tự cho họ là anh em ruột.
Bờ môi mỏng của Hạ Kỳ nhếch lên: "Chẳng lẽ nhân viên ở nhà hàng này đều thích chỉ đạo khách như thế à?"
"Chuyện này…"
Nhân viên phục vụ muốn giải thích cho mình rằng cô ta chỉ có ý tốt mà thôi.
Hạ Kỳ mất kiên nhẫn cắt lời cô ta: "Cô cứ làm tốt bổn phận của mình đi."
Ý là đừng xen vào việc của người khác.Nhân viên phục vụ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, bị một cậu thiếu niên rất có thể là đến đây "ăn cơm quỵt", nhỏ hơn mình mười mấy tuổi chỉ vào mũi dạy bảo nên cô ta cũng không nhẫn nhịn được tính tình nóng nảy của mình.
"Bổn phận của tôi không cần cậu để ý. Cậu cứ nhìn lại xem trong túi mình có mấy xu trước đi!"
"Cô có ý gì?"
Người Hạ Kỳ căng cứng lại, gương mặt tuấn tú sa sầm xuống. Con mắt đen thâm thúy như một vòng xoáy đen dừng lại trên người nhân viên phục vụ. Đôi môi mỏng đỏ hồng khẽ mím lại thành một đường thẳng. Những người quen biết cậu đều có thể nhận ra đây là điềm báo cho việc Hạ Kỳ sắp tức giận.
Bầu không khí xung quanh căng như dây đàn, ánh lửa chiến tranh vô cùng khốc liệt.
Tiểu Miêu Miêu cũng nhận ra một chút chuyện không ổn, cô bé bất an nhìn Hạ Kỳ ngồi bên cạnh. Cơ thể nhỏ bé dịch lại gần bên người cậu, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy eo Hạ Kỳ: "Thất cách cách…"
Khi Hạ Kỳ cúi đầu nhìn cô bé trong lòng mình, sắc mặt dịu đi vài phần. Bàn tay lớn ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, xoa đầu cô bé.
"Miêu Miêu ngoan…"
Nhân viên phục vụ liếc hai người bằng ánh mắt khinh thường: "Hứ, tôi nói này, hai người không ăn nổi cơm thì đừng có đến đây."
Nơi này là nhà hàng năm sao không phải con chó, con mèo nào cũng có thể vào được.
Lúc Hạ Kỳ ra ngoài không thay đồ, nên bộ đồ trên người cậu vẫn là bộ vest vệ sĩ mặc khi đến đoàn phim. Còn bộ đồ Tiểu Miêu Miêu mặc trên người thì được nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp làm thủ công, không có nhãn hiệu. Ở trong mắt nhân viên phục vụ, chúng biến thành những món hàng vỉa hè không tên tuổi.