Editor: Nguyetmai
Bình luận trên mạng càng lúc càng dữ dội, song, bất kể là đạo diễn Dương hay là Ngọc Mạn Nhu, hay là cả đoàn làm phim đều nhắm mắt làm ngơ, tập trung quay phim.
Mấy ngày nay tuy không có cảnh quay của Tiểu Miêu Miêu, nhưng Hạ Kỳ cũng không để Tiểu Miêu Miêu rảnh rỗi.
Buổi sáng, sau khi dạy Tiểu Miêu Miêu đọc sách, viết chữ và nghỉ trưa xong, Hạ Kỳ sẽ lấy kịch bản chơi trò đóng vai nhân vật với Tiểu Miêu Miêu. Đương nhiên mục đích chính là để cô bé nhớ lời thoại.
Năm nay Tiểu Miêu Miêu mới sáu tuổi, mặc dù đã biết rất nhiều chữ, nhưng vẫn không cách nào đọc kịch bản một mình, Hạ Kỳ đành phải dùng cách này. Cũng may là Tiểu Miêu Miêu có tài năng thiên phú trong trò diễn kịch, chơi một lần đã nhớ kỹ lời thoại.
Ăn cơm tối xong, Tiểu Miêu Miêu liền bám lấy Hạ Kỳ đòi ra ngoài chơi, Hạ Kỳ bị cô bé bám lấy, hết cách, bèn dắt Tiểu Miêu Miêu đến chợ đêm đi dạo.
Hoành Điếm rất rộng lớn, cũng rất sầm uất. Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếng rao nối nhau không ngớt, mùi thơm của thịt nướng và quà vặt cứ thế đua nhau tỏa khắp ra đường.
Trong chợ đêm có rất nhiều đồ chơi nhỏ mới lạ, cái nào Tiểu Miêu Miêu cũng thích.
Đứng trước một cửa tiệm nhỏ, Tiểu Miêu Miêu kéo tay Hạ Kỳ, chỉ vào một con rối gỗ, nói: "Thất cách cách, em muốn mua cái này mang về tặng mẹ và Hạ Lâm."
"Được, Tiểu Miêu Miêu của chúng ta hiểu chuyện ghê."
Hạ Kỳ cưng chiều xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, lấy tiền trong túi ra để trả.
Sau đó, Tiểu Miêu Miêu lại mua rất nhiều đồ chơi đẹp, Hạ Kỳ im lặng đi theo Tiểu Miêu Miêu. Mỗi lần Tiểu Miêu Miêu thích thứ gì, Hạ Kỳ sẽ lấy ví ra thanh toán không chút do dự. Đi dạo nửa ngày, bụng của Tiểu Miêu Miêu bắt đầu réo.
Ục ục…
Hạ Kỳ nghe tiếng, cúi đầu nhìn xuống bụng Tiểu Miêu Miêu. Cô bé xấu hổ ôm bụng, đỏ mặt: "Thất cách cách, em đói."
"Vậy chúng ta về khách sạn thôi!"
Hạ Kỳ nói rồi chuyển tất cả những thứ mà Tiểu Miêu Miêu đã mua qua một tay, tay kia dắt tay Tiểu Miêu Miêu.
Nhưng Tiểu Miêu Miêu lại né ra: "Em không muốn về, em vẫn chưa chơi đủ mà!"
"Không phải em đói bụng sao?" Hạ Kỳ ngồi xổm xuống, nắm lấy cái tay mũm mĩm của Tiểu Miêu Miêu, dụ dỗ: "Sau khi về khách sạn, Thất cách cách sẽ gọi đồ ăn khuya cho em, được không?"
"Em không muốn ăn đồ ăn khuya trong khách sạn, chả ngon gì cả."
Hạ Kỳ: "…"
Hôm qua là kẻ tham ăn nào nói đồ ăn khuya trong khách sạn ngon siêu cấp, còn ăn thêm một phần? Đương nhiên, dù sao cũng không thể so đo với nhóc vô lại, vì bạn sẽ không nói rõ được.
"Vậy em muốn ăn cái gì?"
"Cái đó ạ."
Tiểu Miêu Miêu duỗi ngón tay trắng trẻo chỉ vào một nơi nào đó sau lưng Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ ngoái đầu lại, khi nhìn thấy quầy thịt nướng kia thì lặng lẽ nhíu mày: "Miêu Miêu, cái đó không được vệ sinh, ăn vào sẽ bị tiêu chảy. Thất cách cách dẫn em về khách sạn ăn khuya, được không?"
"Không đâu." Tiểu Miêu Miêu hất tay Hạ Kỳ ra, thở phì phò chỉ vào thịt nướng: "Em chỉ muốn ăn cái đó."
Hạ Kỳ hết cách, nói thêm: "Không ăn không được sao?"
"Em chưa từng ăn cái đó, chỉ cần mua cho em một cây thôi. Em chỉ cần thử một chút là được." Tiểu Miêu Miêu kéo tay Hạ Kỳ nịnh nọt, làm nũng: "Thất cách cách, em biết anh tốt nhất, thương Miêu Miêu nhất, yêu Miêu Miêu nhất, anh mua cho em một xiên đi, một xiên cũng không được sao?"
Haizz…
Hạ Kỳ lắc đầu: "Thật hết cách với em."