Translator: Nguyetmai
Hạ Mộng cũng không làm cao, rất vui vẻ vẫy vẫy tay: "Không sao, mẹ Hạ quyết định hứa gả Tiểu Miêu Miêu cho con đấy."
Khóe miệng Hạ Kỳ nhếch lên, Hạ Mộng đồng ý là điều nằm trong dự đoán của cậu, nếu không phải hôm ấy nghe thấy hai người họ bàn bạc trong phòng khách, cậu cũng sẽ không có suy nghĩ này.
Nhưng xét thấy Tiểu Miêu Miêu hiện giờ khá bám cậu, Hạ Kỳ suy nghĩ một lát, nói khẽ: "Mẹ Hạ, hay là để Tiểu Miêu Miêu đến nhà họ Hạ ở với con đi!"
"Việc này…"
Tìm một anh chồng tương lai từ nhỏ cho Tiểu Miêu Miêu cô cũng bằng lòng, nhưng đưa Tiểu Miêu Miêu đến nhà họ Hạ sống, mỗi lần về nhà đều không gặp được con gái, vậy cô sinh con với không sinh có gì khác nhau.
Ngọc Mạn Nhu cũng hiểu sự khó xử của Hạ Mộng, cô cũng là mẹ, nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh thoải mái của con trai nhà mình, cô biết, nếu chưa nghĩ kĩ, thì con trai cô sẽ không tùy tiện nói ra.
Chớ thấy con trai cô tuổi còn nhỏ mà khinh thường, tuổi tâm lý của nó còn lớn hơn cả cô, nếu bán cô có khi cô còn giúp nó đếm tiền ấy chứ.
Ngọc Mạn Nhu toát mồ hôi hột…
"Mẹ Hạ, ban ngày từ thứ hai đến thứ sáu Tiểu Miêu Miêu sẽ ở nhà họ Miêu, buổi tối đến nhà con ngủ, thứ bảy, chủ nhật con với Tiểu Miêu Miêu đến nhà họ Miêu ở, được không?"
"Ý này hay đấy."
Cô là kiểu người phụ nữ của công việc, không thể suốt ngày ở nhà chăm sóc Tiểu Miêu Miêu được, bây giờ Tiểu Miêu Miêu đã ngoài trăm ngày, cô cũng đã đến lúc phải đi làm lại, Miêu Miêu giao cho Hạ Kỳ thì tốt nhất rồi.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Hạ Lâm cũng tròn trăm ngày.
Hôm nay là tiệc trăm ngày của công chúa nhỏ nhà họ Hạ, cũng là ngày bận rộn nhất của nhà họ Hạ.
Ngay cả Hạ Mộng và Miêu Kỳ Phong cũng đến từ sớm để phụ giúp.
Hai người Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong ở lại trên lầu, phụ trách chơi với hai cô bé.
Tiểu Miêu Miêu bám riết lấy Hạ Kỳ, vốn dĩ chẳng thèm để ý đến ông chú Miêu Kỳ Phong nhà mình.
Miêu Kỳ Phong buồn chán chạy đến cạnh giường em bé chơi với Tiểu Hạ Lâm, Tiểu Hạ Lâm vừa khéo cũng tỉnh dậy.
Miêu Kỳ Phong cầm lấy chiếc chuông nhỏ ở giỏ kế bên giường, lắc vài cái trước mặt Tiểu Hạ Lâm để thu hút sự chú ý của cô bé.
Tiểu Hạ Lâm ngoảnh đầu, nhìn Miêu Kỳ Phong, Miêu Kỳ Phong thấy thế vội vàng vẫy tay chào hỏi: "Hi, Tiểu Lâm Lâm, anh là anh Kỳ Phong của em đây."
Tiểu Hạ Lâm lặng lẽ nhìn cậu ta một cái, sau đó trợn mắt, ngoảnh đầu sang một bên.
Miêu Kỳ Phong: "…"
"Tiểu Lâm Lâm, đừng lạnh lùng thế chứ."
"Tiểu Lâm Lâm, cười với anh một cái, anh cho em cái này."
"Tiểu Lâm Lâm, cho anh bế em nhé, được không?"
"…"
Miêu Kỳ Phong dỗ dành đến mức cổ họng sắp bốc khói đến nơi, nhưng ngay cả liếc mắt Hạ Lâm cũng chẳng buồn liếc cậu ta một cái, nhắm mắt đi tìm Chu Công chơi.
Miêu Kỳ Phong: "…"
Từ nhỏ cậu ta đã là người được mọi người yêu thích, già trẻ lớn bé gì cũng yêu quý, nhưng hôm nay lại bị Tiểu Hạ Lâm cho ăn bơ, thậm chí còn bị cô nhóc này bơ đẹp nữa chứ.
Miêu Kỳ Phong mất hứng: "Hạ Kỳ, cậu coi em gái cậu này, sao em ấy không chịu để ý đến tớ?"
Hạ Kỳ nhìn Miêu Kỳ Phong đang tức tối, lạnh nhạt hỏi: "Cậu bảo tớ phải làm sao đây? Đánh em ấy một trận xả giận cho cậu, hay mắng em ấy một trận bắt em ấy phải chơi với cậu?"
Miêu Kỳ Phong vừa nghe thấy cách xử lý đơn giản thô bạo như vậy, cậu ta nhìn Hạ Lâm một cái, một em bé ngoan ngoãn thế này…
Cậu ta lại ngoảnh đầu nhìn Tiểu Miêu Miêu được đối xử đặc biệt, nằm yên vị trong lòng Hạ Kỳ, bỗng chốc hơi thương Hạ Lâm, bất bình thay cho cô bé.
"… Đây là em gái ruột của cậu đấy, sao cậu lại nhẫn tâm thế chứ? Đúng thật là có vợ rồi thì không cần em gái nữa."
Hạ Kỳ không phải là không thương em gái nhà mình, câu nói ban nãy cũng chỉ là trêu tức Miêu Kỳ Phong mà thôi, ai ngờ tên nhóc ngu ngốc này coi là thật.
Từ đó về sau, lúc nào Miêu Kỳ Phong cũng đối xử vô cùng tốt với Hạ Lâm, nhưng lần nào cũng bị Hạ Lâm chán ghét…