Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu cũng không biết đống đồ trong cái hòm này dùng để làm gì. Cô bé chỉ làm theo linh cảm thôi.
Hạ Kỳ sắp bị Tiểu Miêu Miêu làm cho khuất phục rồi.
"Cái này là son, dùng để đánh lên môi."
"À."
Tiểu Miêu Miêu rất nghiêm túc hỏi thêm: "Vậy những cái này để làm gì?"
"Cái đồ tròn tròn, đựng đồ màu hồng này gọi là phấn má, dùng để đánh vào hai bên má. Cái hộp hình vuông nhỏ này là phấn mắt, dùng để đánh mắt. Cái ống dài này là mascara, dùng để chuốt mi. Cái này…"
Hạ Kỳ nói một hơi về những đồ trang điểm trong hộp, bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình. Rõ ràng là một đứa con trai mà cậu lại tương đối am hiểu mấy đồ trang điểm của con gái.
"Miêu Miêu biết rồi ạ."
Tiểu Miêu Miêu nói xong thì lấy những đồ vật bên trong hộp trang điểm của mình ra, bắt đầu đánh lên mặt Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ nhắm mắt lại, mặc cho Tiểu Miêu Miêu tô vẽ trên mặt mình. Cậu có dự cảm sau khi được Tiểu Miêu Miêu trang điểm, gương mặt này của cậu chắc chắn sẽ chẳng thể đi ra bên ngoài gặp người khác nữa.
Nhưng ai bảo cậu thích nuông chiều cô bé chứ?
…
Mười mấy phút sau.
"Xong rồi."
Tư thế cầm mấy cây cọ trang điểm Tiểu Miêu Miêu hết sức ra dáng. Ánh mắt ngắm nhìn của Hạ Kỳ như đang thưởng thức một tác phẩm vô cùng hoàn mỹ của mình, khỏi phải nói có cảm giác thành công đến nhường nào.
Hạ Kỳ không mở to mắt: "Bây giờ anh đã đẹp chưa?"
Tiểu Miêu Miêu gật đầu như giã tỏi, thấy Hạ Kỳ vẫn nhắm chặt mắt, bèn nói thêm: "Đẹp lắm."
Hạ Kỳ giật mí mắt không thoải mái lắm của mình, sau đó từ từ mở mắt ra. Trên mí mắt hình như dính gì đó không dễ chịu lắm, nên Hạ Kỳ vô thức vươn tay chạm vào.
Vừa nâng tay lên, còn chưa chạm đến mắt, cậu đã nghe Tiểu Miêu Miêu la lớn: "Đừng chạm vào."
Tay Hạ Kỳ chợt khựng lại, cậu từ từ xoay đầu về phía Tiểu Miêu Miêu: "Sao thế?"
"Anh chờ một lát, em đi lấy ít đồ."
Tiểu Miêu Miêu trượt xuống khỏi đùi Hạ Kỳ, vừa chạy được mấy bước đã quay đầu lại dặn dò: "Thất cách cách không được lộn xộn, em sẽ về ngay."
Hạ Kỳ: "…"
Lúc quay về, Tiểu Miêu Miêu cầm theo một tấm vải hoa màu đỏ lớn. Màu sắc tấm vải này rất... Mang đến cho người ta cảm giác quê mùa, kệch cỡm.
Khóe môi Hạ Kỳ giật một cái: "Miêu Miêu, em định lấy tấm vải này làm gì?"
Trong lòng cậu có dự cảm vô cùng không ổn.
"Làm khăn quàng cổ cho anh."
Hạ Kỳ: "…"
Nhìn tấm vải đỏ chót trên tay Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân mình hóa đá. Dùng cái này làm khăn quàng cổ…
"Miêu Miêu…"
"Đừng nói gì cả."
Tiểu Miêu Miêu nhanh thoăn thoắt leo lên đùi Hạ Kỳ, hai chân quỳ trên đùi cậu. Hạ Kỳ lo cô bé sẽ rơi xuống nên cẩn thận lấy tay đỡ người cô bé.
Lúc cảm nhận được cổ mình bị một tấm vải thô ráp quấn lấy, lòng Hạ Kỳ cũng suy sụp theo. Rõ ràng biết mình sẽ bị trang điểm thành một phong cách dở dở ương ương nhưng cậu chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn "tiếp tay cho giặc". Chắc không có ai cưng chiều cô bé đến mức độ này như cậu.
Sau khi choàng khăn quàng cổ, Tiểu Miêu Miêu lại trượt xuống, chạy đến vị trí cách Hạ Kỳ hai mét rồi đứng lại, khoanh tay trước ngực, hài lòng nhìn tác phẩm hoàn mỹ của mình.
"Thất cách cách, anh thật là…"
"Thật là gì?" Gương mặt Hạ Kỳ u ám, hỏi lại.
Đáp lại cậu là một tràng cười như chuông ngân.
"Phì… ha ha… Ha ha ha ha… Buồn cười chết mất... Ha ha ha..."