Editor: Nguyetmai
Mặt trời dần ngả về hướng Tây, cả căn phòng dần trở nên tối tăm. Có thể lờ mờ trông thấy bóng hình mạnh mẽ, rắn rỏi của ai đó đứng trước cửa sổ. Hạ Kỳ đút hai tay trong túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.
Bóng người cậu trong căn phòng mờ tối trở nên cô đơn lạ thường, ngay cả bầu không khí cũng trở nên nặng nề, khó thở.
Tiểu Miêu Miêu đứng ngay cửa ra vào, nhìn bóng lưng Hạ Kỳ, đôi mắt to tròn thuần khiết, ngây thơ, không biết u sầu của cô bé lúc này lại xuất hiện vẻ đau lòng.
Tiểu Miêu Miêu nỉ non: "Thất cách cách."
Cơ thể Hạ Kỳ cứng đờ. Cậu lập tức che giấu cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của mình. Lúc xoay người lại, trong mắt cậu chỉ còn vẻ dịu dàng, cưng chiều dành cho Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu."
Một cô bé mặc bộ trang phục Công chúa màu lam đứng ngay cửa. Toàn bộ ánh sáng trong phòng như đều tụ lại trên người Tiểu Miêu Miêu. Trong mắt cậu dường như chẳng còn thứ gì nổi bật bằng cô bé. Cô bé mặc đồ cổ trang vào trông điềm đạm hơn hẳn. Mỗi một cử chỉ, mỗi cái chau mày hay một nụ cười đều mang lại cảm giác cổ điển khó nói thành lời.
Tiểu Miêu Miêu tò mò hỏi: "Thất cách cách, tại sao anh không bật đèn?"
"Cạch" một tiếng, cả căn phòng bừng sáng.
Tiểu Miêu Miêu cầm một hộp trang điểm nho nhỏ màu hồng, bước về phía Hạ Kỳ. Cậu xoay người ôm lấy cô bé, cưng chiều véo chóp mũi cô bé mấy cái: "Vì anh đang chờ em bật đèn."
"Lỡ em không đến thì sao?" Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu hỏi: "Anh vẫn để tối om như vậy sao?"
"Em nỡ bỏ Thất cách cách ở trong bóng tối mãi à?"
Tiểu Miêu Miêu chợt nhớ lại hình ảnh mà cô bé nhìn thấy lúc vừa bước vào. Trong căn phòng tăm tối, Thất cách cách đứng một mình bên cửa sổ như bị bỏ rơi, trông cô quạnh đến rợn người.
Nghĩ đến đây, Tiểu Miêu Miêu vội ôm chặt cổ Hạ Kỳ, đôi mắt đen nhánh thành thật nhìn vào mắt Hạ Kỳ: "Miêu Miêu không muốn để một mình Thất cách cách đứng trong bóng tối."
"Vậy nên?" Hạ Kỳ nhướng mày: "Miêu Miêu phải làm sao?"
"Miêu Miêu sẽ vào bật đèn cho anh."
"Nếu không bật được đèn thì sao?"
Đôi mắt to của cô bé hấp háy: "Miêu Miêu sẽ ở bên cạnh anh. Nếu như thế thì anh sẽ không cô đơn nữa, đúng không?"
"Đúng vậy."
Hạ Kỳ nắm chặt bàn tay của Tiểu Miêu Miêu, ôm trọn cô bé vào lòng.
Thật ra, với Hạ Kỳ mà nói, Tiểu Miêu Miêu chính là ngọn đèn sáng trong thế giới của cậu. Có cô bé ở đây, thế giới của cậu chưa bao giờ đen tối.
Hạ Kỳ nhìn vào hộp trang điểm trong tay Tiểu Miêu Miêu. Cậu bế cô bé ngồi xuống sofa, cầm lấy cái hộp: "Miêu Miêu cầm cái này làm gì vậy?"
Tiểu Miêu Miêu nhìn hộp trang điểm mới nhớ ra mục đích của mình, bèn cười híp mắt nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, em muốn học trang điểm."
"Cái gì?" Hạ Kỳ hết sức kinh ngạc.
Tiểu Miêu Miêu vòng đôi tay trắng nõn ôm chặt cổ Hạ Kỳ, cất giọng dịu dàng nói rõ từng chữ: "Miêu - Miêu - muốn - học - trang - điểm."
Hạ Kỳ hỏi: "Em biết trang điểm ư?"
"Không ạ." Tiểu Miêu Miêu cực kỳ thành thật lắc đầu, sau đó nói: "Mẹ Ngọc nói bảo anh dạy em trang điểm."
"Anh cũng không biết."
"Em mặc kệ." Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, ôm chặt cánh tay Hạ Kỳ lắc tới lắc lui, nói: "Mẹ Ngọc bảo em đến tìm anh, anh phải dạy em."
Hạ Kỳ bất đắc dĩ: "Anh thật sự không biết mà."
Một chàng trai như cậu sao lại hí hoáy đồ trang điểm của con gái được chứ.
"Mẹ Ngọc nói không biết thì có thể học."