Editor: Nguyetmai
Thời khắc cánh cửa phòng mở ra, thiếu niên ngồi bên cửa sổ đọc sách liền nhận ra ngay. Tai cậu khẽ giật, nhưng lại không có động tĩnh gì. Bước chân cố ý đi khẽ càng ngày càng đến gần, đôi môi hồng mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cuối cùng, bước chân dừng lại ở ngay phía sau chiếc ghế của cậu. Sau đó hai mắt cậu bị người nào đó bịt chặt lại. Cảm giác mềm mại như xấp lụa thượng hạng ở trên đôi mắt cậu.
"Đoán xem ta là ai?"
Cô bé cố ý giả giọng ồm ồm nói bên tai Hạ Kỳ. Hạ Kỳ cũng rất biết phối hợp với trò đùa chơi mãi không chán của cô nhóc mà nhăn mày giả bộ suy ngẫm. Tiểu Miêu Miêu có thể cảm nhận được nếp nhăn trong lòng bàn tay.
"Ông là..."
Tiểu Miêu Miêu tò mò ghé đầu sát lại, muốn nghe xem đáp án của Hạ Kỳ. Thế nhưng đáp án mà đôi môi mỏng xinh đẹp thốt ra lại khiến Tiểu Miêu Miêu thất vọng hoàn toàn.
"Ông là lão già quái dị có bộ râu màu trắng."
Tiếng nói khàn khàn mát lạnh của thiếu niên không thể dập hết ngọn lửa trong lòng Tiểu Miêu Miêu, trái lại còn khiến ngọn lửa càng cháy mãnh liệt hơn.
Tiểu Miêu Miêu không vui, buông tay ra: "Đâu có lão già quái dị nào, rõ ràng là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp mà!"
"Ừ, em là cô công chúa nhỏ của Thất cách cách." Hạ Kỳ bắt lấy bàn tay vừa buông ra của Tiểu Miêu Miêu, ôm trọn cô bé vào trong lòng.
Tiểu Miêu Miêu không giãy giụa, ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Hạ Kỳ, bàn tay nhỏ trắng ngần đã không còn bụ bẫm với những ngấn thịt nữa mà trở nên thon dài trắng trẻo.
Tiểu Miêu Miêu tùy ý lật sách trên bàn, rồi cằn nhằn: "Thất cách cách, trên này đều là chữ sao Hỏa à? Tại sao em xem không hiểu vậy?"
Hạ Kỳ đóng sách lại, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ cưng chiều: "Bởi vì em là một bé ngốc."
"Không phải!" Tiểu Miêu Miêu phản bác: "Bài kiểm tra tốt nghiệp lần này em được điểm tối đa, các cô đều khen em thông minh."
Tiểu Miêu Miêu tự tin ngẩng cao đầu, vẻ mặt hệt như một chú chim khổng tước kiêu ngạo.
"Rồi, em thông minh."
"Thế còn nghe được."
Tiểu Miêu Miêu quan sát bốn phía của căn phòng, thở dài một hơi giống như ông cụ non.
"Haiz..."
Bàn tay Hạ Kỳ đang chơi đùa mái tóc của Tiểu Miêu Miêu chợt khựng lại: "Sao vậy?"
"Thất cách cách, em thấy chán quá."
Thật ra Hạ Kỳ đi guốc trong bụng cô bé từ lâu rồi.
"Nói xem nào, em muốn đi đâu chơi?"
Tiểu Miêu Miêu cười hì hì, ôm eo Hạ Kỳ, ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Thất cách cách, chúng ta đến Hoành Điếm tìm mẹ Ngọc đi!"
"Tại sao lại muốn đi tìm mẹ Ngọc?"
"Bởi vì em vẫn chưa từng đến Hoành Điếm lần nào."
"Được không ạ?"
Sợ Hạ Kỳ không đồng ý, bàn tay nhỏ của Tiểu Miêu Miêu chống cằm, chớp chớp đôi mắt long lanh, giống hệt bé thỏ nhỏ đang xin đồ ăn.
Liếc thấy dáng vẻ này của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu đùa cô bé.
"Nếu như, anh nói không đi thì sao?"
Tiểu Miêu Miêu lập tức mất hứng, ngồi thẳng mình, trừng mắt nhìn Hạ Kỳ, tức giận nói: "Nếu anh mà không đi, em sẽ khóc cho anh xem."
"Vậy em khóc đi!" Hạ Kỳ nhún vai, nói với vẻ không quan tâm.
Khóc là chiêu quen thuộc của Tiểu Miêu Miêu, nhưng lần nào cũng chỉ toàn sấm to chứ chẳng có hạt mưa nào.
Tiểu Miêu Miêu: "..."
"Thất cách cách, anh xấu lắm." Tiểu Miêu Miêu chỉ vào mũi Hạ Kỳ mà lên án.
"Ừ, anh xấu." Hạ Kỳ cũng không phủ nhận.
"Thất cách cách, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa."
"Ừ, được thôi."
"Thất cách cách, em muốn bỏ nhà ra đi."
"Lúc đi, nhớ cầm theo đồng hồ thông minh, để anh dễ định vị."
Dù cho Tiểu Miêu Miêu nói gì, Hạ Kỳ cũng không hề dao động, vẫn tỏ ra cứng rắn. Chiêu của Tiểu Miêu Miêu thất bại, vành mắt to đẫm nước mắt, nhìn Hạ Kỳ với vẻ tủi thân: "Thất cách cách, anh đúng là không yêu em nữa."