Editor: Nguyetmai
Trì Húc đột nhiên nhớ ra, hình như cậu ta chưa từng gặp bạn gái của Hạ Kỳ. Thế nhưng, lúc cậu ta ngẩng đầu lên, Hạ Kỳ đã đi tập hợp ở giữa sân vận động rồi.
Trì Húc chạy đuổi theo Hạ Kỳ, cùng cậu sánh vai bước đi.
"Lúc nào dẫn em dâu đến đây cho anh xem thử?"
Trì Húc là người lớn tuổi nhất trong số ba người bọn họ, đương nhiên tự xưng là anh.
Hạ Kỳ nói với vẻ không quan tâm: "Lúc nào cũng được."
Trì Húc vuốt ve cằm mình, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Chi bằng chiều thứ Sáu đi!"
"Được."
Buổi chiều thứ Sáu chỉ học hai tiết. Sau khi tan học, Trì Húc thường sẽ chơi bóng ở sân vận động phía sau.
Sau khi giải quyết xong việc chính, Trì Húc quan sát khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm túc của Hạ Kỳ, cho dù nhìn kiểu gì thì cậu ta cũng không thể tưởng tượng được Hạ Kỳ lại đi yêu đương với một bé gái năm tuổi. Cậu ta vẫn luôn cho rằng bạn gái Hạ Kỳ nhất định sẽ ưu tú như Hạ Kỳ.
Dường như chỉ có con gái với tuổi tác tương xứng, đặc biệt xinh đẹp nho nhã, các phương diện đức, trí, thể, mỹ đều ưu tú, mới xứng với Hạ Kỳ. Giờ nghe Hạ Kỳ nói là một bé gái năm tuổi quả thật đã khiến cậu ta trợn mắt kinh ngạc.
"Hạ Kỳ, có phải em có sở thích luyến đồng không?"
Bằng không thì sao có thể thích một đứa trẻ năm tuổi chứ? Trì Húc thật sự nghĩ không thông.
Thật ra Hạ Kỳ cũng nghĩ không ra, nhưng thích thì đã thích rồi, không có nguyên nhân gì hết. Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Hạ Kỳ lập tức có một loại cảm xúc mãnh liệt. Cô bé này là của cậu.
Sự thật chứng minh rằng Tiểu Miêu Miêu chính là của cậu. Nhưng, lời của Trì Húc...
Đôi mắt Hạ Kỳ thâm trầm, giọng nói trầm khàn có vẻ không vui: "Em không có sở thích luyến đồng, em chỉ yêu một mình Tiểu Miêu Miêu."
...
Buổi chiều thứ Sáu.
Hạ Kỳ vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Trì Húc đang ôm bóng rổ đứng đợi ở ngoài cửa.
"Hạ Kỳ, đừng quên em đã đồng ý gì với anh."
"Em không quên."
"Vậy thì tốt."
Sở dĩ Trì Húc đến đây chặn Hạ Kỳ lại, chính là muốn nhắc nhở cậu. Đừng để lát nữa, cậu ta đánh bóng rổ cả chiều ở sân vận động phía sau, Hạ Kỳ lại dẫn theo cô bạn gái nhỏ mất tích luôn.
"Đồng ý cái gì với anh?" Miêu Kỳ Phong từ sau lưng Hạ Kỳ đi ra, vẻ mặt tò mò.
Hạ Kỳ và Trì Húc trao đổi ánh mắt, đồng thanh nói:
"Không có gì hết."
"Chắn chắn là cậu nghe nhầm rồi."
Miêu Kỳ Phong: "..."
...
Hạ Kỳ đi đón Tiểu Miêu Miêu, Miêu Kỳ Phong cũng đi cùng với cậu. Chỉ có điều, Miêu Kỳ Phong đi đón Hạ Lâm.
Bắt đầu từ tuần trước, thím Nghiêm đi huấn luyện người giúp việc mới, một mình Hạ Kỳ đi đón hai cô bé. Miêu Kỳ Phong bèn chủ động xin đi đánh giặc, nhận thầu nhiệm vụ đưa đón Hạ Lâm.
Sau khi từ trường mầm non đi ra, Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu và nói với Miêu Kỳ Phong: "Tớ đến sân vận động phía sau trường chơi bóng rổ, còn cậu về nhà hay là...?"
Miêu Kỳ Phong không trả lời câu hỏi của Hạ Kỳ trước, mà cúi đầu nhìn về phía Hạ Lâm hỏi: "Lâm Lâm, em muốn xem chơi bóng rổ, hay là muốn về nhà?"
"Thế nào cũng được."
Đang độ tuổi ham chơi, Miêu Kỳ Phong đương nhiên là muốn ra sân vận động phía sau chơi bóng rổ một lát rồi mới về nhà.
"Vậy giờ chúng mình ra sân vận động phía sau chơi, lát nữa anh Phong sẽ đưa em về nhà, có được không?" Miêu Kỳ Phong thương lượng.
"Vâng ạ." Hạ Lâm gật đầu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Hạ Lâm, Miêu Kỳ Phong mỉm cười: "Lâm Lâm ngoan lắm!"
Khóe miệng Hạ Lâm co giật mấy cái, rõ ràng có vẻ không chịu nổi với chữ "ngoan" này.
Miêu Kỳ Phong cũng không để ý nét mặt của Hạ Lâm, khom lưng bế cô bé lên giống như Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu. Hạ Lâm không ngờ Miêu Kỳ Phong sẽ đột nhiên bế mình lên, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ Miêu Kỳ Phong, vẫn chưa hết hoang mang: "Anh Phong, anh làm gì đấy?"