Editor: Nguyetmai
Sau khi ổn định chỗ ngồi, các bà mẹ và các bé xung quanh đều đã bắt đầu gói bánh ú, khung cảnh rất náo nhiệt. Duy chỉ có bàn của Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm là trông có vẻ hiu hắt. Bốn người ngồi trước chiếc bàn nhỏ, không ai có động tác gì cả.
Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ra xung quanh, rồi lại nhìn Hạ Kỳ ngồi bên cạnh mà nói: "Thất cách cách, anh có biết gói bánh ú không?"
Hạ Kỳ bình thản đáp lời: "Anh không biết."
"Hở?" Tiểu Miêu Miêu không lường trước được rằng Hạ Kỳ lại không biết gói bánh ú.
Trong nhận thức của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ biết tất cả mọi thứ, cái gì cậu cũng biết hết. Ở trong lòng cô bé, hình tượng của cậu rất vĩ đại, là một người có thể làm mọi thứ. Bây giờ nghe thấy Hạ Kỳ không biết gói bánh ú, Tiểu Miêu Miêu thất vọng cúi đầu xuống.
Một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên chạm vào đầu cô bé, Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác ngẩng đầu lên. Cô nhóc vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen tràn ngập cưng chiều và ấm áp của Hạ Kỳ.
Giọng nói khàn khàn, êm dịu đặc thù chỉ có ở thời kỳ trưởng thành của cậu thiếu niên, cậu vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Sao Miêu Miêu lại buồn thế?"
Tiểu Miêu Miêu mân mê đầu ngón tay, giọng nói nhỏ nhẹ chất chứa nỗi thất vọng nặng nề: "Bởi vì Thất cách cách không biết gói bánh ú."
Hạ Kỳ đưa tay ôm eo Tiểu Miêu Miêu, nhấc bổng cô bé lên để cô bé ngồi ở trên đùi mình.
"Thất cách cách, em muốn xuống."
Tiểu Miêu Miêu vùng vằng trong vòng tay của Hạ Kỳ, đòi đi xuống. Hạ Kỳ lại ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng, không cho cô nhóc cơ hội leo xuống.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Tay Hạ Kỳ vỗ vào mông Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu chẳng buồn giãy giụa nữa, đưa bàn tay mũm mĩm xuống che mông mình lại, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, đôi mắt đen láy trợn tròn lên: "Thất cách cách, anh…"
"Được rồi." Hạ Kỳ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, động tác của cậu dịu dàng đến khó tin, mang theo sự an ủi.
Mái tóc đang xù lên của Tiểu Miêu Miêu được cậu vuốt lại cho vào nếp.
Rất lâu sau, giọng nói bất đắc dĩ của Hạ Kỳ mới vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, Thất cách cách là người, không phải thần tiên, không thể tài giỏi như Tề Thiên Đại Thánh được."
"Nhưng mà…" Đôi mắt to mang theo do dự của Tiểu Miêu Miêu nhìn lướt qua khung cảnh náo nhiệt xung quanh: "Các cô ấy đều biết, chỉ có mỗi chúng ta không biết thôi."
Cứ ngồi ngây ra đó thì xấu hổ lắm. Câu nói tiếp theo đó, Tiểu Miêu Miêu không nói ra. Dù sao Tiểu Miêu Miêu vẫn còn nhỏ, nên những cảm xúc vui, buồn đều hiện rõ cả trên nét mặt.
"Các cô ấy cũng không biết gói bánh ú sẵn đâu, cũng giống như Miêu Miêu ấy, em có biết nói chuyện ngay từ lúc mới sinh ra đâu."
Hạ Kỳ vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô bé, dẫn dắt cô bé từng bước một: "Không có ai từ khi sinh ra đã biết làm tất cả. Có rất nhiều thứ cần chúng ta học hỏi, tìm tòi thì mới có thể làm được, đúng không?"
Tiểu Miêu Miêu suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ gật đầu.
Thấy Tiểu Miêu Miêu đã hiểu, Hạ Kỳ mới nói tiếp: "Cho dù em không biết làm việc gì, cũng không cần phải sợ, cũng không phải xấu hổ. Chỉ cần em cố gắng, nếu học được Thất cách cách sẽ tự hào vì em. Mà dù cuối cùng em không học được, em cũng vẫn là niềm tự hào của Thất cách cách."
Hạ Kỳ đang dạy Tiểu Miêu Miêu phải làm theo sức của mình, đừng ép buộc bản thân. Thật ra, có cậu che chở, Tiểu Miêu Miêu hoàn toàn có thể chẳng cần phải biết làm gì hết. Nhưng trên đời này luôn xảy ra những chuyện mà chúng ta không thể ngờ tới được. Nên Tiểu Miêu Miêu có thể không làm gì cả, nhưng không thể không biết làm bất cứ thứ gì.