Editor: Nguyetmai
Từ lúc Miêu Kỳ Phong xuất hiện, hai cô bé ngồi trong xe đã không kìm lòng được mà liếc ra ngoài cửa sổ.
"Lâm Lâm, chú út của chị đến đây làm gì nhỉ?"
Tiểu Miêu Miêu thắc mắc liếc nhìn Hạ Lâm ngồi bên cạnh mình. Hạ Lâm nhún vai, chẳng hề để ý mà nói: "Chắc là đến thăm chị đấy!"
"Vậy à?" Tiểu Miêu Miêu khó hiểu.
Vì sao cô bé lại cảm thấy khả năng chú út đến tìm Hạ Lâm lại lớn hơn nhỉ?
Gương mặt của Hạ Lâm đã chẳng còn dáng vẻ bầu bĩnh của trẻ con, thay vào đó là một gương mặt trái xoan xinh đẹp, cặp mắt phượng quyến rũ có phần đuôi hơi cong lên. Mỗi cái chớp mắt đều thể hiện lên một vẻ phong tình khác biệt. Sống mũi thẳng tắp xinh xắn. Đôi môi nhỏ nhắn chúm chím như một nụ hoa hồng sắp nở, mê hoặc ánh nhìn của người khác nhưng toàn thân lại có gai, không dễ động vào.
Đường nét gương mặt xinh đẹp, cuốn hút nhưng lại trông có vẻ kiêu căng, ngạo mạn vì tính cách lạnh lùng, trầm tĩnh của cô bé.
Còn Tiểu Miêu Miêu ngồi bên cạnh cô bé thì lại có một gương mặt tròn trĩnh, bụ bẫm, đôi mắt đen láy đáng yêu như những viên mã não màu đen. Chóp mũi xinh xắn ửng hồng, đôi môi anh đào mềm mại như cánh hoa anh đào. Trên người cô bé còn có mùi sữa thơm thoang thoảng, lại thêm cơ thể mũm mĩm kia khiến cô bé trông chẳng khác nào một cục bột mềm mại.
Dù là ai cũng không thể tưởng tượng được hai cô bé khác nhau từ tướng mạo đến tính cách lại có thể chơi chung với nhau. Nhưng trên thực tế, tình bạn của hai cô bé bền chặt đến mức Hạ Kỳ cũng phải ghen tị.
…
Ngồi đợi trên xe một lúc vẫn chưa thấy Hạ Kỳ quay lại. Tiểu Miêu Miêu đã dần mất kiên nhẫn, với lấy cặp sách của mình, lấy hai hộp sữa ở trong cặp ra, đưa một hộp cho Hạ Lâm.
"Lâm Lâm, cho em nè."
"Cảm ơn." Hạ Lâm cũng không khách sáo với Tiểu Miêu Miêu mà giơ tay ra nhận luôn. Dù sao xem kịch cũng phải có đồ ăn kèm thì mới xem thỏa thích được.
Hai người bên ngoài xe không hề hay biết bọn họ đã trở thành người diễn kịch rồi.
Hạ Kỳ vẫn đang giằng co với Miêu Kỳ Phong. Miêu Kỳ Phong nhìn hai cô bé đang uống sữa và nhìn bọn họ bằng một ánh mắt thích thú thì khóe miệng run rẩy.
Khóe môi Hạ Kỳ cũng khẽ giật mấy cái, chẳng qua khi Miêu Kỳ Phong nhìn về phía cậu, khóe môi cậu đã bình thường rồi thôi.
Hai người đôi co một lát, trong đôi mắt đào hoa dài hẹp của Miêu Kỳ Phong hiện lên một tia sáng, khóe môi cậu khẽ nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp.
Cậu đã nghĩ ra được cách để bám đuôi.
"Hạ Kỳ, cậu không thấy cậu quá ích kỷ à?"
"Hả?" Hạ Kỳ ngơ ngác với câu hỏi bất thình lình của Miêu Kỳ Phong: "Cậu có ý gì?"
Miêu Kỳ Phong chắp tay sau lưng, nói chuyện như ông cụ non: "Quan hệ của cậu và Tiểu Miêu Miêu là vợ chồng chưa cưới. Trước giờ hễ đi đến đâu hai người lại phát "cẩu lương" đến đấy, mà Tiểu Lâm Lâm lại chỉ có một mình. Cậu không cảm thấy cậu để Tiểu Lâm Lâm làm kỳ đà cản mũi, là bóng đèn giữa hai người là quá ích kỷ hả?"
Hạ Kỳ: "…"
Người có thể liên tưởng đến phương diện sâu xa đó của vấn đề, chắc chỉ có mình kẻ quái gở như Miêu Kỳ Phong thôi. Đương nhiên Hạ Kỳ cũng không phải người dễ bắt nạt.
Đôi mắt đen sâu thẳm cậu bình tĩnh nhìn Miêu Kỳ Phong: "Cậu cũng nói rồi đó. Tiểu Lâm Lâm là bóng đèn, nếu tớ mà dẫn cả cậu đi cùng thì chẳng phải sẽ có hai cái bóng đèn sao?"
Hạ Kỳ dừng lại một lát, nhìn sắc mặt tái đi của Miêu Kỳ Phong rồi chậm rãi nói thêm: "Giữa ban ngày ban mặt, tớ cần nhiều bóng đèn như vậy để làm gì?"
Miêu Kỳ Phong: "…"
Thế mà cậu ta không cãi lại được. Cửa sổ xe ở phía sau ghế lái chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt trái xoan xinh xắn của Hạ Lâm. Trong đôi mắt của cô bé đã dần hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Một giọng nói trong trẻo, du dương như tiếng hót của chim vàng anh trong khe núi hoang vắng, vang lên bên tai hai người.
"Hai anh mà còn lằng nhằng nữa là bọn em không cần đến trường nữa luôn đấy."