Translator: Nguyetmai
Đổi lại là trước đây, nếu như có hứng thì có lẽ cậu sẽ đi vào trêu chọc lại đôi câu. Nhưng hôm nay, tâm trạng của cậu rất tệ, bây giờ cậu chỉ muốn được giải tỏa.
Hạ Kỳ nhắn tin riêng cho Võ Mị Nương, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhanh vài chữ trên bàn phím.
Đại vương Hạ Hạ: "Nương tử, có nhiệm vụ gì?"
Võ Mị Nương nhìn thấy có người nhắn tin riêng cho mình thì chớp chớp đôi mắt xinh đẹp. Sau khi xác định là Đại vương Hạ Hạ, cô ấy rời khỏi nhóm, mở khung chat lên.
Võ Mị Nương: "Đại vương Hạ Hạ, thần thiếp nhớ chàng chết mất. Nói! Suốt mấy ngày không online, có phải đã bị cô nàng yêu tinh nào hớp hồn rồi không hả?"
Đại vương Hạ Hạ: "Không, mấy hôm nay hơi bận, có nhiệm vụ gì không?"
Võ Mị Nương: "Đại vương Hạ Hạ, chàng vừa ngoi lên đã hỏi thăm nhiệm vụ sẽ khiến người ta nghĩ, vị trí của ta trong lòng chàng còn chẳng bằng mấy đồng tiền thối kia đấy."
Đại vương Hạ Hạ: "Ừm, nàng quả là biết thân biết phận."
Võ Mị Nương: "..."
Nhiệm vụ lần này chẳng có gì khó khăn, đơn giản là phá hủy tường lửa trong máy tính của đối phương, chỉ là việc xử lý hệ thống theo dõi lại trên máy tính của đối phương khá phức tạp.
Nhưng cũng chỉ là kha khá mà thôi, chuyện cỏn con này chẳng thể làm khó được cậu.
Nếu như bị Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ biết được, thứ mà chuyên gia nghiên cứu đẳng cấp mà bọn họ tốn một đống tiền để mời về thiết kế ra lại bị một thằng nhóc mười tuổi bảo là chuyện cỏn con thì chắc hẳn sẽ ngất mất.
Tốc độ thao tác của Hạ Kỳ rất nhanh, cùng với những ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím, những số liệu và chữ cái tiếng Anh trên màn hình thay đổi liên tục.
Đôi mắt đen láy sáng bừng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đại khái khoảng mười mấy phút, Hạ Kỳ dừng tay, mở khung chat ban nãy ra.
Đại Vương Hạ Hạ: "Ok."
Cậu đã phá hủy tường lửa của đối phương, đồng thời hủy luôn hệ thống theo dõi của họ, lúc Võ Mị Nương nhìn thấy hai chữ kia, hạt dưa đang ăn dở suýt nữa mắc kẹt trong cổ họng.
Ban nãy Lộc Lộc mò mẫm cả một tiếng đồng hồ cũng không xong, thế mà chưa đến hai mươi phút, thằng oắt này đã xử xong. Nếu không phải cô đã gặp Hạ Kỳ ở ngoài đời, thì thật sự không thể tin được một tên hacker chuyên nghiệp như vậy mới chỉ mười tuổi.
Võ Mị Nương còn đang lấy lại bình tĩnh, đối phương lại gửi đến vài chữ: "Còn nhiệm vụ gì nữa không?"
Võ Mị Nương thật sự muốn tắt thở, chỉ trong vẻn vẹn hai mươi phút đồng hồ mà tên nhóc này đã ẵm gọn năm triệu đô vào túi, bây giờ lại còn đòi thêm nhiệm vụ.
Tên nhóc chết tiệt này làm một nhiệm vụ còn kiếm được nhiều tiền hơn một tháng của cô, Võ Mị Nương ghen tỵ đỏ mắt lên rồi.
Võ Mị Nương: "Đại vương Hạ Hạ, làm người phải biết điểm dừng, ba mẹ cậu có biết cậu tham lam thế không? Còn nữa, một tên oắt như cậu cần nhiều tiền thế để làm gì?"
Đại Vương Hạ Hạ: "Nuôi vợ."
Tay của Hạ Kỳ phản ứng còn nhanh hơn não của cậu, đến khi cậu sực tỉnh, thì hai chữ "nuôi vợ" đã được gửi đi rồi.
…
"Khụ khụ…"
Lúc nhìn thấy hai chữ kia trên màn hình, cô gái xinh đẹp quyến rũ ngồi ở đầu bên kia của máy tính bỗng nhiên bật ho sù sụ, nắm chặt túi hạt dưa trong tay, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Hạt dưa đã mắc kẹt trong cổ họng của cô ấy, một người đàn ông đi tới lấy túi hạt dưa trong tay cô ấy, tỏ vẻ khinh bỉ nói: "Người đã lớn tướng rồi, mà ăn hạt dưa cũng không biết đường ăn, sau này không được ăn nữa."
Võ Mị Nương: "…"
Không cho bà đây ăn, bà đây cứ lén ăn đấy.
Đến khi cô ấy sực tỉnh, chuẩn bị tiếp tục thảo luận vấn đề yêu sớm với Hạ Kỳ, thì màn hình máy tính đã tối om.
"Mẹ kiếp, điển hình của kẻ ăn cháo đá bát, Đại vương Hạ Hạ, cậu đợi đó, sau này có mối ngon, bà đây nhất định không tìm cậu nữa."
Đúng là cái số, thằng oắt mới mười tuổi mà đã có vợ, còn cô đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn ế chỏng ế chơ.