Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu ôm cặp sách nhỏ, đi đến ngồi xuống vị trí của mình.
Cô bé ngồi cùng bàn với một bạn nam tên là Trình Thành.
Gương mặt của Trình Thành tuấn tú, thân thiện khiến người khác rất muốn được đến gần.
"Chào buổi sáng Trình Thành!"
Tiểu Miêu Miêu vẫy vẫy bàn tay nhỏ, nở nụ cười xán lạn chào hỏi Trình Thành.
"Chào buổi sáng Miêu Miêu!" Trình Thành hơi ngại ngùng.
Đợi sau khi Tiểu Miêu Miêu ngồi xuống, lòng bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Trình Thành xòe ra trước mặt Tiểu Miêu Miêu: "Cậu ăn kẹo nè."
Một viên kẹo trong suốt được bọc bằng giấy gói xinh đẹp yên lặng nằm trong lòng bàn tay sạch sẽ của Trình Thành.
Tiểu Miêu Miêu nhận lấy kẹo, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn cậu."
Bầu trời xanh thẳm cùng ánh nắng sáng sớm như phông nền, hai đứa trẻ nhìn nhau cười là nhân vật chính của bức tranh. Bức tranh này rất lãng mạn.
Làm cho lòng người chỉ nhìn vào thôi cũng cảm nhận được sự vui tươi.
Nhưng Hạ Kỳ đang đứng ngay cửa nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu lại không vui vẻ như vậy.
Cậu không thích Tiểu Miêu Miêu lạnh lùng với cậu nhưng lại rất thân thiết với người khác, đặc biệt là người khác giới với cô bé.
Dù ở độ tuổi này của Tiểu Miêu Miêu, tình cảm vẫn khá trong sáng nhưng Hạ Kỳ không muốn là không muốn.
Gương mặt tuấn tú tối sầm lại, nếp nhăn ngay ấn đường có thể kẹp chết một con ruồi, sự lạnh lẽo toát ra từ người cậu có thể khiến người ta chết cóng.
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu chằm chằm.
Nếu ánh mắt có thể đánh người, bây giờ chắc chắn mông Tiểu Miêu Miêu đã vừa đỏ vừa sưng.
Khi thấy Tiểu Miêu Miêu nhận lấy kẹo lại không lột ra ăn ngay mà bỏ vào trong túi thì Hạ Kỳ mới thở dài một hơi.
Chẳng trách mấy hôm nay khi Tiểu Miêu Miêu thay quần áo ở nhà lần nào cũng thấy trong túi quần cô bé có một viên kẹo được gói rất đẹp.
Mới đầu cậu còn tưởng là của giáo viên thưởng cho cô bé, bây giờ xem ra dường như không như cậu nghĩ!
Ánh mắt Hạ Kỳ nhìn về phía Trình Thành.
Còn nhỏ vậy mà đã biết lấy lòng con gái, khi lớn lên nhất định sẽ thành một tên khốn trăng hoa, ong bướm.
Còn bộ dạng xấu xí kia, vừa nhìn đã biết không có gì tốt lành.
Hạ Kỳ lẳng lặng nói xấu trong lòng.
Trình Thành ngồi cạnh Tiểu Miêu Miêu chợt cảm giác sau lưng mình hơi lạnh, sau đó bỗng nhiên hắt xì hơi một cái…
Hạ Kỳ nở nụ cười thỏa mãn.
Đáng đời!
Giáo viên đang nói chuyện với Hạ Kỳ thì cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống, sau đó bỗng nhiên tăng trở lại, nghi ngờ nhìn Hạ Kỳ một cái: "Anh trai Miêu Miêu?"
Sau khi Hạ Kỳ nghe được cách gọi của cô giáo ấy, ấn đường càng nhíu chặt hơn.
Thật lâu sau, đôi môi chậm rãi mấp máy. Lần đầu tiên cậu giải thích một câu: "Em không phải là anh trai Miêu Miêu."
"Hả?" Cô giáo khó hiểu.
"Em là chồng chưa cưới của Miêu Miêu."
Hạ Kỳ nói xong, mặc kệ cô giáo kia sẽ có vẻ mặt gì, quay người rời đi.
Cái gì?
Cô giáo đã hoàn toàn chết đứng.
...
Hạ Kỳ nở nụ cười hờ hững suốt đường đi học, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Này!"
Bả vai Hạ Kỳ bị ai đó vỗ một cái, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy gương mặt muốn ăn đòn của Miêu Kỳ Phong.
Môi mỏng kéo thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lùng không đổi nhìn Miêu Kỳ Phong: "Sáng nay lúc ra cửa có rửa tay không?"
"Hả?" Miêu Kỳ Phong sững sờ vì bị hỏi bất ngờ.
"Tớ…"
Miêu Kỳ Phong vừa tính nói gì thì giật mình hiểu ra Hạ Kỳ chê cậu ta ở bẩn.