Translator: Nguyetmai
Đội Ngọc Mạn Nhu đã bốc thăm được căn phòng lớn nhất, có lẽ là nhờ vận may của Tiểu Miêu Miêu.
Thực ra cho dù không bốc thăm, dựa theo độ nổi tiếng và số người của bên Ngọc Mạn Nhu, thì cũng nên để cho cô vào ở trong căn phòng này.
Ngọc Mạn Nhu dẫn hai cô bé về phòng của bọn họ. Căn phòng rất rộng rãi, sáng sủa, ba người ngủ trên chiếc giường lớn vẫn còn dư chỗ.
Tiểu Hạ Lâm vừa bước vào phòng đã bò ngay lên giường, lấy từ cặp sách ra một quyển sách, tựa vào đầu giường lật xem.
Còn Tiểu Miêu Miêu thì ôm lấy đùi Ngọc Mạn Nhu, hai con mắt nhìn Ngọc Mạn Nhu với vẻ đáng thương vô cùng: "Mẹ Ngọc, Miêu Miêu muốn đi tìm ôn ã."
Vừa rồi thấy Hạ Kỳ ở ngoài kia, trong lòng Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nhung nhớ.
Có thể là lời của An Đóa Đóa đã kích thích Tiểu Miêu Miêu, khiến cô bé bây giờ càng gấp gáp muốn đi gặp ôn ã.
Ngọc Mạn Nhu ngẩng đầu liếc nhìn camera phía trên trần nhà, khom người xuống kề sát tai Tiểu Miêu Miêu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được mà nói: "Miêu Miêu ngoan nào, chờ đến tối, mẹ Ngọc sẽ đưa con đi gặp ôn ã."
"Bây giờ hông được sao*?"
(*) Bây giờ không được sao?
Tiểu Miêu Miêu ngoắc đầu ngón tay vào nhau, vẻ mặt rối rắm.
"Vừa rồi lúc bước vào, Miêu Miêu nhìn thấy camera ở trước cửa chưa?"
"Thấy rồi ạ." Vừa rồi cô bé còn nhảy múa trước camera nữa mà.
Ngọc Mạn Nhu bế Tiểu Miêu Miêu đặt lên trên đùi, dẫn dắt từng bước: "Cái camera kia chốc nữa phải ghi hình cho Miêu Miêu, hơn nữa còn có trò để chơi, Miêu Miêu có muốn chơi không?"
Vẻ mặt Tiểu Miêu Miêu tỏ ra đau khổ, cuối cùng đưa ra quyết định: "Muốn ạ, vậy buổi tối đi tìm ôn ã."
Ở thời đại trọng sắc khinh bạn này, cô bé lại đi ngược thời đại mà lựa chọn trò chơi.
Sau khi chương trình thực tế được phát sóng, Hạ Kỳ thấy cảnh này trên ti vithì tỏ vẻ trái tim tan nát.
Ở bên kia.
Phòng của Hạ Lê Hân và Hạ Kỳ nằm ngay bên cạnh phòng lớn của Ngọc Mạn Nhu.
Vừa vào đến phòng, hai ba con không hẹn mà cùng thả va li đựng đồ ra, từng người tự đi vào phòng tắm riêng của mình.
Tắm rửa xong đi ra, Hạ Kỳ mặc bộ áo ngủ cỡ nhỏ của khách sạn, bưng một ly nước đi đến ghế tắm nắng trên ban công và ngồi xuống.
Căn phòng mà bọn họ thuê có bể bơi, Hạ Lê Hân đã tắm rửa xong xuôi, hiện giờ đang bơi lội ở trong bể bơi.
Hạ Kỳ tay bưng ly nước, tầm mắt dừng ở ban công ở phía bên kia. Ban công kia chính là của phòng Ngọc Mạn Nhu và Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ nhìn một lát thì rũ mắt xuống, đôi lông mi dày che lấp cảm xúc trong mắt cậu, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng cậu.
Rào!
Hạ Lê Hân bước ra từ trong bể bơi.
Trên người anh chỉ mặc độc chiếc quần bơi tứ giác ngắn, bó sát. Bọt nước trong suốt vương trên thân hình cường tráng màu lúa mạch. Ánh mặt trời chiếu rọi lên bọt nước trên lưng, phát ra tia sáng mê hoặc lòng người. Khuôn mặt tuấn tú, sắc sảo như tạc, làm vẻ bề ngoài của anh càng thêm nóng bỏng, đến nỗi có thể khiến người ta chảy máu mũi.
Nếu như Ngọc Mạn Nhu ngồi ở đây, nhất định sẽ thét chói tai và bổ nhào vào Hạ Lê Hân, nhưng người ngồi ở chỗ này lại không phải là vợ anh, mà là con trai anh.
Hạ Kỳ hờ hững liếc nhìn Hạ Lê Hân, đưa khăn tắm bên cạnh cho Hạ Lê Hân, ngữ khí lãnh đạm: "Ba đừng khoe khoang nữa, vợ yêu của ba không có ở đây đâu."
Hạ Lê Hân đã sớm quen với tính cách kiêu ngạo, coi trời bằng vung của con trai mình rồi. Anh quấn khăn tắm che cơ thể lại, ngồi xuống bên cạnh Hạ Kỳ, quay sang nhìn cậu.
"Khoe khoang là bởi vì ba của con có, như con thì có muốn khoe khoang cũng khó!"
Dáng người Hạ Lê Hân có tỷ lệ vàng, bụng 8 múi, cơ bụng V-cut và cơ hai đầu cánh tay gợi cảm, kích thích thị giác của người nhìn. Còn Hạ Kỳ bây giờ chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, nhiều lắm cũng chỉ có hai múi cơ bắp ở cánh tay.
Hạ Lê Hân hoàn toàn không cảm thấy việc mình so sánh với con trai có chỗ nào không đúng đắn.
Hạ Kỳ liếc nhìn Hạ Lê Hân với vẻ ghét bỏ: "Ấu trĩ!"
Hạ Lê Hân: "..."
Ai có thể nói cho anh biết, đứa bé chuyên giễu cợt người khác này rốt cuộc được sinh ra như thế nào vậy?