Editor: Nguyetmai
Mấy ngày quay sau đó không có gì đặc biệt, vẫn tiếp tục theo tuần tự mà làm, thứ thay đổi duy nhất có lẽ là khả năng chăm sóc hai đứa trẻ của Ngọc Mạn Nhu đã có tiến bộ.
Một tuần sau khi quay chương trình thực tế, Hạ Mộng cuối cùng cũng đi công tác về. Hạ Mộng cứ cách dăm ba ngày lại lên trang nhất một lần, rồi nhận phỏng vấn, nên ống kính chẳng phải thứ gì to tát đối với cô.
Lúc Hạ Mộng xuống sân bay và về đến nhà thì đã là 8, 9 giờ tối. Khoảng thời gian này Tiểu Miêu Miêu có lẽ đang nghỉ ngơi. Hơn nữa, giờ cô cũng đã thấm mệt, đêm nay nghỉ ngơi đã, ngày mai đi thăm Tiểu Miêu Miêu sau vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộng xách theo quà đi công tác mang về cùng một ít rau tươi đem đến nhà họ Hạ.
Reng reng reng!
Ngọc Mạn Nhu đang đút cơm cho Tiểu Miêu Miêu, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tiểu Miêu Miêu đeo yếm ăn, cơm dính đầy lên mặt, chủ động giơ tay: "Mẹ Ngọc, để con đi mở cửa."
Vừa dứt lời, không đợi Ngọc Mạn Nhu lau sạch miệng cho, cô bé đã trượt từ trên ghế xuống, đi ra mở cửa.
Tiểu Miêu Miêu mở cửa liền nhìn thấy mẹ mình đang đứng ngoài cửa. Cô bé vô cùng xúc động ôm lấy đùi Hạ Mộng, khuôn mặt nhỏ cọ vào đùi Hạ Mộng: "Mẹ, Miêu Miêu nhớ mẹ lắm!"
Vết cơm dính trên miệng Tiểu Miêu Miêu dây hết lên đùi Hạ Mộng. Hôm nay, Hạ Mộng đến đây là để chăm sóc cho cô bé, trên người mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, cho nên vết cơm dính kia cũng không quá lộ rõ. Mà cho dù có lộ rõ thì Hạ Mộng cũng sẽ không quan tâm. Không có bà mẹ nào lại đi ghét bỏ chính con gái mình hết.
Hạ Mộng đặt đồ trên tay xuống một bên, khom lưng bế Tiểu Miêu Miêu lên. Cô thơm hai bên hai cái vào vùng má còn được coi là sạch sẽ của cô bé: "Miêu Miêu có nhớ mẹ không?"
"Nhớ ạ, nhớ ạ!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu lia lịa, ngón tay nhỏ chỉ vào vị trí ở ngực: "Nơi này nhớ ạ!"
Hành động nhỏ của Tiểu Miêu Miêu khiến Hạ Mộng không ngừng cảm động. Lúc này, Ngọc Mạn Nhu từ trong phòng đi ra, xách đống đồ mà Hạ Mộng đem tới.
"Mộng Mộng, em đi công tác về rồi đấy à?"
Hạ Mộng vuốt ve mái tóc của Tiểu Miêu Miêu, cười đáp: "Em ở nhà cũng nhàn rỗi, nên tới giúp chị chăm sóc hai đứa nhỏ."
Cô biết, bởi vì chương trình thực tế mà Ngọc Mạn Nhu cho thím Nghiêm nghỉ phép, trong nhà chỉ còn cô ấy và hai cô bé con, cùng với người của ekip thực hiện chương trình. Ngọc Mạn Nhu trước kia không có kinh nghiệm chăm trẻ, giờ đột nhiên phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, chắc chắn sẽ gặp chút khó khăn.
Quả nhiên, Ngọc Mạn Nhu vừa nghe Hạ Mộng nói là tới giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ, thì trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, thoải mái như trút được gánh nặng: "Có em ở đây, chị được thảnh thơi một chút rồi."
Không đi chợ thì sao biết dưa hành, mắm muối đắt đỏ, không chăm trẻ thì sao biết trẻ khó chăm thế nào. Mấy ngày liền ở nhà, Ngọc Mạn Nhu cảm thấy việc chăm trẻ còn mệt hơn cả đóng phim.
Sau khi Hạ Mộng tới, Ngọc Mạn Nhu nhẹ nhõm hơn hẳn, như vơi bớt đi cả một nửa gánh nặng.
Tài nghệ nấu ăn của Hạ Mộng có thể so với đầu bếp của khách sạn 5 sao, mấy người bọn họ cuối cùng cũng không cần phải ăn cơm hộp nữa. Đồ ăn của Túy Tiên Cư có ngon đến mấy cũng không bằng cơm nhà nấu.
Hơn nữa hai người bọn họ, mỗi người chăm sóc cho một đứa, nên nhẹ nhàng đi không ít. Hạ Mộng có kinh nghiệm chăm trẻ nhiều hơn Ngọc Mạn Nhu một chút, vả lại, Tiểu Lâm Lâm cũng rất ngoan. Gần như cả ngày hôm nay đều là một mình Hạ Mộng chăm sóc cho hai cô bé, còn Ngọc Mạn Nhu là một cô chủ chỉ biết chỉ tay năm ngón.
Hạ Mộng bề ngoài nhìn có vẻ giống con gái được nhà cưng chiều, nhưng thực ra lại rất khéo léo, giỏi giang, làm việc gì cũng đều chu đáo đâu ra đó.
Còn Ngọc Mạn Nhu ở trước ống kính là ảnh hậu đào hoa, phong tình, nhưng cuộc sống phía sau màn ảnh lại không hề biết làm việc nhà, làm việc gì cũng khiến người ta dở khóc dở cười.
Hai bà mẹ ở bên cạnh nhau tạo ra một sự tương phản dễ thương, hệt như Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu vậy.
Một cô bé lạnh lùng, hiểu chuyện; còn cô bé kia thì ngốc nghếch, đáng yêu.
Nếu không phải hai cô bé đều xinh xắn giống mẹ mình, thì có lẽ người ta sẽ cho rằng Hạ Mộng và Hạ Lâm, Tiểu Miêu Miêu và Ngọc Mạn Nhu mới là mẹ con.