Editor: Nguyetmai
Cậu thiếu niên không hay cười, giờ loáng cái đã kéo môi thành một đường cong, đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng bóng, khuôn mặt tuấn tú, hệt như một làn gió trong lành vào một sớm mùa xuân.
Cô chủ có phần ngơ ngẩn, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như cô trẻ lại mười mấy tuổi, nhất định sẽ theo đuổi chàng thiếu niên này.
Trước khi Hạ Kỳ rời đi, cô chủ tặng thêm cho Hạ Kỳ một hộp bánh quy vị dâu tây được đóng gói tỉ mỉ.
"Ngày hôm qua cô nghĩ ra một loại bánh mới, lần sau có thể dẫn cô bạn gái nhỏ của cháu đến ăn thử."
"Vâng ạ!"
Hạ Kỳ xách bánh kem rồi xoay người rời đi, cô chủ thì nhìn theo bóng dáng của Hạ Kỳ mà ngơ ngẩn đến sững sờ.
Bóng dáng của Hạ Kỳ rất giống chàng trai của cô thời niên thiếu, không biết liệu cô còn có thể chờ đợi được người đó không?
...
Khi Hạ Kỳ về đến nhà, Tiểu Miêu Miêu vẫn đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi, cái đầu nhỏ nhô ra cứ gật lên gật xuống như gõ mõ.
Trong lòng Tiểu Miêu Miêu chỉ có Hạ Kỳ và miếng bánh kem của cô bé, nên mới ở lại phòng khách, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để chờ cậu về.
Hạ Kỳ nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu thì bỗng nhiên nhớ tới bức ảnh và đoạn clip ngắn mà hôm nay Ngọc Mạn Nhu gửi cho cậu, trong lòng chợt trở nên dịu dàng.
Cậu nhẹ nhàng đặt bánh kem lên trên bàn trà, dáng người cao gầy đứng trước mặt Tiểu Miêu Miêu.
Một bóng đen từ phía trên đổ xuống, bao phủ lấy Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu giật mình tỉnh dậy, đôi mắt lờ đờ chớp lấy hai cái, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Hạ Kỳ, dáng điệu buồn ngủ ngáp lấy một cái thật to.
"Ôn ã, anh về rồi à."
"Ừ!" Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu lên. Tiểu Miêu Miêu nằm gục đầu trên vai Hạ Kỳ, cái đầu nhỏ co lại vào trong hõm cổ Hạ Kỳ, tìm một chỗ thoải mái mà tựa vào.
"Ôn ã, ăn mua bánh kem cho em chưa?"
Tiểu Miêu Miêu tuy nhỏ nhưng không dễ bị lừa. Cô bé chờ bánh kem cả ngày trời, trong lòng vẫn luôn nhung nhớ.
"Em xem, đây là cái gì?" Hạ Kỳ xách bánh kem ở trên bàn trà lên, lắc lư trước mặt Tiểu Miêu Miêu.
Hai bàn tay trắng mũm mĩm của Tiểu Miêu Miêu xoa xoa đôi mắt to mỏi nhừ, cô bé he hé mắt nhìn thấy chiếc hộp được đóng gói quen thuộc.
"Bánh kem này!"
Tiểu Miêu Miêu ngạc nhiên kêu lên một tiếng, cơn buồn ngủ đột nhiên hoàn toàn biến mất, đôi mắt cũng không mỏi nữa, mở to hết cỡ nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay Hạ Kỳ, miệng phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
"Ôn ã, em muốn ăn."
"Được, lát nữa cho em ăn."
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu đi đến phòng ăn, đặt cô bé vào ghế, rồi nhéo vào khuôn mặt phúng phính của cô bé một cái: "Bây giờ đã khuya lắm rồi, ăn bánh kem sẽ bị đau bụng, Miêu Miêu ăn bánh quy có được không?"
Tiểu Miêu Miêu nghiêng chiếc đầu nhỏ: "Bánh quy vị dâu tây ạ?"
"Đúng vậy!"
"Vậy em ăn bánh quy."
Tiểu Miêu Miêu thường chẳng mấy khi kén chọn đồ ăn, chỉ cần được ăn là cô bé có thể vui vẻ cả ngày.
Hạ Kỳ mở túi bánh quy ra, lấy từ bên trong chiếc bánh quy có hình giống que kem ra và đưa cho Tiểu Miêu Miêu.
Sau đó, cậu xoay người đi lấy bình nước của Tiểu Miêu Miêu, thử xong độ ấm của nước rồi mới đưa cho Tiểu Miêu Miêu uống. Mùa này thời tiết nóng nực, bánh quy thì quá khô, nếu không uống chút nước, ngày mai Tiểu Miêu Miêu sẽ bị nóng trong người mất.
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu lên, để cô bé ngồi trong lòng mình, một tay ôm eo Tiểu Miêu Miêu, tay kia kề bình nước vào sát miệng cô bé: "Miêu Miêu, uống chút nước đi."
Trên miệng Tiểu Miêu Miêu đều là vụn bánh quy, lúc nhìn thấy ống hút thì há miệng ngậm vào ngay.
Hạ Kỳ đang dùng khăn giấy lau vụn bánh quy xung quanh miệng Tiểu Miêu Miêu, đột nhiên, một miếng bánh quy đã bị người ta cắn dở được đưa tới bên miệng cậu.
Hạ Kỳ cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt to ngập nước của Tiểu Miêu Miêu: "Ôn ã ăn đi."