Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu mặc chiếc tạp dề mà cung văn hóa thiếu nhi phát, điệu đà xoay vài vòng trước chiếc gương trong phòng học.
Người phụ trách lấy bảng màu và giấy vẽ cho Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa biết cầm bút, năm ngón tay cầm chặt lấy cây bút, phồng má cau mày nhìn bảng màu trước mặt.
"Mẹ Ngọc, con dùng màu kia vẽ được hông ạ*?"
(*) Mẹ Ngọc, con dùng màu kia vẽ được không ạ?
Ngọc Mạn Nhu xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu thích màu nào thì chọn màu nấy!"
Tiểu Miêu Miêu rất thích màu hồng nên nhanh chóng cầm cọ vẽ, xắn ống tay áo như chuẩn bị vẽ một kiệt tác để đời.
Tiểu Miêu Miêu vẫn còn nhỏ, không điều chỉnh được lực cánh tay, khiến cây cọ vẽ chọc mạnh vào bảng pha màu, mấy giọt mực đủ màu bắn tung tóe ra ngoài, rơi xuống chiếc yếm của Tiểu Miêu Miêu, trên mặt cô bé cũng bị dính một ít.
Ngọc Mạn Nhu đang định lấy khăn giấy trong túi xách ra lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu thì đã thấy Tiểu Miêu Miêu đưa tay quẹt vết mực trên mặt cái xoẹt. Vết mực kia bị tay của Tiểu Miêu Miêu quẹt lan ra, khuôn mặt trắng nõn bị đủ loại màu sắc nhuộm thành một chú mèo tam thể.
Ngọc Mạn Nhu đứng ngây ra như hóa đá, nhưng vẫn không quên lấy điện thoại chụp một tấm ảnh của Tiểu Miêu Miêu gửi cho Hạ Kỳ.
"Miêu Miêu nhìn vào đây nào."
Vào khoảnh khắc Tiểu Miêu Miêu ngoảnh đầu nhìn lên, hình ảnh chú mèo tam thể đã được ghi vào màn hình điện thoại.
Trẻ con, nhất là một đứa trẻ ba tuổi, cơ bản không biết thế nào là vẽ tranh. Tuy tranh của Tiểu Miêu Miêu chưa vẽ được bao nhiêu, nhưng trên tay, trên mặt, trên đầu, và cả quần áo của cô bé đã bị nhuốm đầy màu sắc. Tiểu Miêu Miêu vứt cây cọ vẽ trong tay xuống, nhìn chú mèo tam thể trong gương, trên mặt không rõ là biểu cảm gì. Có lẽ là chán ghét.
Đúng vậy, chính là chán ghét.
Cô bé ở cùng với Hạ Kỳ lâu ngày, ngay cả bệnh thích sạch sẽ cũng bị lây một chút. Bây giờ nhìn trên người mình dơ dáy như vậy, cô bé chỉ muốn nổi đóa ngay tại chỗ.
Tiểu Miêu Miêu gỡ chiếc tạp dề trên người mình ra, tức tối ném xuống đất: "Miêu Miêu hông muốn học cái này, bẩn quá, quá là bẩn luôn*!"
(*) Miêu Miêu không muốn học cái này, bẩn quá, quá là bẩn luôn!
Nhìn những mảng mực lem luốc trên chiếc váy công chúa của Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu đau đầu đỡ trán. Cô cũng cảm thấy vẽ tranh quá bẩn. Nếu như mỗi tuần đến đây học vẽ một lần thì há chẳng phải mỗi lần lúc về nhà, cô đều phải xách một chú mèo tam thể về sao?
May mà lúc Ngọc Mạn Nhu ra ngoài đã mang thêm cho Tiểu Miêu Miêu một bộ quần áo dự phòng. Ngọc Mạn Nhu đưa Tiểu Miêu Miêu đến ký túc xá của nhân viên để rửa ráy, rồi thay quần áo mới vào. Cô công chúa nhỏ bị mực vẽ làm cho lấm lem giờ lại trở lại vẻ xinh đẹp ban đầu.
Người phụ trách đứng ở bên ngoài đợi. Ngọc Mạn Nhu vừa bước ra ngoài thì liền hỏi cô ta: "Có môn năng khiếu nào vừa không bẩn, lại không đau miệng không?"
"Hình như chỉ còn lại lớp múa thôi."
"Đi xem thử thôi!" Ngọc Mạn Nhu uể oải nói.
Nếu hôm nay không tìm được lớp năng khiếu mà Tiểu Miêu Miêu thích thì chỉ đành đến nhà trẻ để bồi dưỡng từ từ vậy, dù sao bây giờ cô bé cũng sắp phải đi nhà trẻ rồi.
…
Trong phòng múa.
Giáo viên mặc một bộ đồ màu đen bó sát, đứng ở trên cùng để làm mẫu.
Trong lớp múa phần lớn là trẻ em từ ba đến năm tuổi, mấy đứa trẻ đứng thành hai hàng, trên người mặc chiếc váy bó sát màu hồng, bên dưới đi chiếc tất dài màu trắng và đôi giày múa, trên đầu búi một búi tóc nhỏ.
Các cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay buông lỏng bên hông. Có lẽ là do luyện múa, nên thân hình của các cô bé đều rất đẹp, hệt như những chú thiên nga trắng.
Lúc nhìn thấy giáo viên dạy các chị thực hiện một động tác xinh đẹp, đôi mắt của Tiểu Miêu Miêu liền ngập tràn vẻ khát vọng.