Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ liếc Ngọc Mạn Nhu một cái sắc lẹm như dao, nhưng Ngọc Mạn Nhu vẫn cứ như không nhìn thấy gì. Cô đang thầm rầu rĩ, ban đầu sao lại không đặt bộ đồ ngủ chuột túi chứ. Hạ Kỳ mặc đồ ngủ hoạt hình chuột túi, bỏ Tiểu Miêu Miêu vào chiếc túi trước bụng, cảnh tượng ấy…
Chậc chậc chậc, chắc chắn rất đẹp.
Bây giờ Hạ Kỳ vẫn không hề hay biết, cậu lại bị Ngọc Mạn Nhu nhớ nhung rồi.
…
Trở về phòng, Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên giường, đi thẳng tới tủ quần áo, lấy đồ ngủ thường ngày, chuẩn bị thay ra. Vừa cởi được một cúc áo, cậu đã bị ai đó ôm lấy đùi. Hạ Kỳ cúi đầu nhìn thì thấy một chú bò sữa nhỏ đang nép vào đùi cậu.
Hạ Kỳ khom lưng bế cô nhóc kia đặt lên giường: "Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi ở đây, ôn ã thay đồ một lát."
"Đừng thay."
Tiểu Miêu Miêu túm lấy vạt áo ngủ của Hạ Kỳ, đáng thương nhìn Hạ Kỳ. Cậu xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu ngoan, ôn ã không thích bộ đồ ngủ này."
"Nhưng mà Miêu Miêu thích!"
Hạ Kỳ nói: "Miêu Miêu thích thì tự mặc là được rồi?"
Tiểu Miêu Miêu kiên định lắc đầu: "Miêu Miêu thích ôn ã mặc cơ."
Hạ Kỳ hỏi ngược lại: "Ôn ã không thích mặc, làm sao đây?"
"Vậy em sẽ khóc đó!" Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt trong veo vô tội nói.
Hạ Kỳ: "…"
Mỗi khi Tiểu Miêu Miêu khóc, Hạ Kỳ đều phải thỏa hiệp, nên trong tiềm thức của Tiểu Miêu Miêu đã hình thành nên suy nghĩ cứ khóc rồi chuyện gì cũng sẽ giải quyết được.
Hạ Kỳ cúi người ngồi thấp xuống, nghiêm túc nói với Tiểu Miêu Miêu đầy triết lý: "Miêu Miêu, em thích cái gì thì có thể tự mặc, hoặc dùng cái đó. Nhưng em không thể ép buộc người khác phải làm theo ý mình được."
Ví dụ như bộ đồ ngủ mà cậu đang mặc.
Tiểu Miêu Miêu không hiểu: "Miêu Miêu hông quan tâm người khác, Miêu Miêu chỉ quan tâm đến ôn ã thôi*."
(*) Miêu Miêu không quan tâm người khác, Miêu Miêu chỉ quan tâm đến ông xã thôi.
Cô bé đâu quen biết người khác, việc gì phải lo chuyện bao đồng.
Hạ Kỳ: "…"
Từ chuyện con trai, con gái không thể tắm chung đến chuyện bộ đồ ngủ hôm nay, Hạ Kỳ nhận ra hình như Tiểu Miêu Miêu chỉ ngang ngược với một mình cậu.
Hiểu được điều này, Hạ Kỳ không biết nên vui hay nên buồn. Vui là vì trong lòng Tiểu Miêu Miêu chỉ có một mình cậu. Buồn là vì Tiểu Miêu Miêu ngang ngược như vậy, sau này há chẳng phải cậu sẽ thường xuyên bị cô nhóc này gài bẫy hay sao?
Trong lòng Hạ Kỳ đã thỏa hiệp rồi, nhưng sự thỏa hiệp của cậu cũng có điều kiện: "Miêu Miêu à, ôn ã chỉ mặc bộ đồ ngủ này một hôm nay thôi, ngày mai sẽ không mặc nữa, được không?"
"Tại sao?"
"Chẳng tại sao cả, Miêu Miêu chỉ cần nói được hay không thôi."
Hạ Kỳ không cho Tiểu Miêu Miêu cơ hội hỏi nguyên nhân. Bây giờ đã 10 giờ tối rồi, nếu còn giải thích nữa, có thể lên giường đi ngủ trước 12 giờ hay không sẽ là cả một vấn đề.
Đương nhiên Tiểu Miêu Miêu sẽ nói "không được". Cô bé dẩu môi, đang chuẩn bị nói thì Hạ Kỳ lại dửng dưng nói thêm vào: "Nếu Miêu Miêu nói không được thì bây giờ ôn ã sẽ cởi ra ngay."
Tiểu Miêu Miêu do dự một lúc, ngón tay nhỏ xoắn lại với nhau. Hình như bây giờ cô bé không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
"Được rồi, một hôm thì một hôm!"
"Miêu Miêu ngoan quá."
Hạ Kỳ bỏ bộ đồ ngủ trên tay xuống, cài cúc áo lại, bế Tiểu Miêu Miêu lên giường đi ngủ.
Tiểu Miêu Miêu rất tự giác bò vào vị trí của mình. Đợi đến khi Hạ Kỳ nằm xuống rồi, Tiểu Miêu Miêu lấy khối rubik để trong túi nãy giờ ra: "Ôn ã, em muốn chơi cái này."
"Chúng ta chơi một lúc rồi ngủ nhé, được không?"
"Được ạ." Tiểu Miêu Miêu ghé đầu lại, gối lên cánh tay Hạ Kỳ, giơ khối rubik lên nói: "Ôn ã, ăn dạy em đi*."
(*) Ông xã, anh dạy em đi.