Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu ngồi lên giường, giọng nói ấm áp vang trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu định làm gì thế?"
Tiểu Miêu Miêu huơ huơ vỏ kẹo trước mặt: "Miêu Miêu định đi vứt cái này. Chẳng phải ăn bảo là mình phải tự làm việc của mình, ăn xong thì phải vứt vỏ vào thùng rác sao*?"
(*) Miêu Miêu định đi vứt cái này. Chẳng phải anh bảo là mình phải tự làm việc của mình, ăn xong thì phải vứt vỏ vào thùng rác sao?
"Đúng thế." Hạ Kỳ mỉm cười, cầm lấy vỏ kẹo trong tay Tiểu Miêu Miêu. Cô bé thắc mắc nhìn Hạ Kỳ. Cậu bèn cười giải thích: "Nhưng cái này không vứt được."
"Tại sao?" Tiểu Miêu Miêu không hiểu.
Hạ Kỳ không lên tiếng, chỉ mở miếng vỏ kẹo nhăn nhúm ra vuốt cho phẳng phiu. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ gấp vỏ kẹo đó thành hình trái tim. Trông thấy Hạ Kỳ gấp vỏ kẹo thành hình trái tim, Miêu Miêu há hốc miệng, đôi môi cứ thế dẩu lên, đáng yêu vô cùng.
"Đẹp quá." Tiểu Miêu Miêu vừa khen chiếc vỏ kẹo hình trái tim, lại vừa ôm lấy cổ Hạ Kỳ làm nũng: "Ôn ã, ăn giỏi quá*!"
(*) Ông xã, anh giỏi quá!
"Ha ha." Hạ Kỳ cười khẽ, dùng tay đỡ lấy cơ thể mềm mại của Tiểu Miêu Miêu, nói: "Sau này Miêu Miêu ăn kẹo xong thì hãy gấp những vỏ kẹo đó thành hình trái tim như thế này, được không nào?"
Tiểu Miêu Miêu ngậm kẹo trong miệng, không hiểu lắm hỏi: "Tại sao phải gấp thành hình trái tim ạ?"
"Bởi vì trái tim nhỏ này sẽ mang đến may mắn cho em."
Tiểu Miêu Miêu lặng lẽ nhìn hình trái tim kia một lúc, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy trái tim nhỏ có mang đến may mắn cho ôn ã không?"
"Có chứ."
Tiểu Miêu Miêu cười hì hì đáp: "Vậy thì được, sau này Miêu Miêu ăn chẹo xong sẽ gấp thành hình trái tim hết*."
(*) Vậy thì được, sau này Miêu Miêu ăn kẹo xong sẽ gấp thành hình trái tim hết.
"Ngoan quá." Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu đi đến trước bàn học, kéo ngăn tủ dưới bàn học ra, lấy một chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu hồng, trên đó còn được thắt nơ xinh xắn.
Tiểu Miêu Miêu vừa trông thấy chiếc hộp hình trái tim này đã thích mê, vươn tay nhận lấy món quà.
Hạ Kỳ trông thấy đôi mắt Tiểu Miêu Miêu bừng sáng, bèn đưa chiếc hộp cho Tiểu Miêu Miêu, cười hỏi: "Miêu Miêu có thích chiếc hộp này không?"
Tiểu Miêu Miêu nhìn chiếc hộp trong tay, gật đầu lia lịa: "Thích ạ."
"Vậy sau này Tiểu Miêu Miêu gấp hình trái tim xong, thì bỏ vào trong này nhé!"
"Được ạ!" Tiểu Miêu Miêu ôm chầm lấy cổ của Hạ Kỳ, hôn chụt một cái lên gò má cậu: "Ôn ã, ăn tốt quá*."
(*) Ông xã, anh tốt quá.
Ban nãy Tiểu Miêu Miêu vừa ăn kẹo xong, trên miệng toàn là đường, nên lúc cô bé hôn lên má của Hạ Kỳ, toàn bộ dính hết lên má cậu… Trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện thêm một dấu đôi môi nhỏ, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn. Cảm giác dinh dính trên mặt không thoải mái lắm, nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt to tròn long lanh, Hạ Kỳ không thể bực bội được.
Hạ Kỳ véo lên má của cô bé như trừng phạt. Làn da của cô bé rất mềm mại, véo khẽ một cái cũng hằn dấu đỏ. Rõ ràng Hạ Kỳ không nặng tay lắm, nhưng khuôn mặt trắng ngần của cô bé vẫn xuất hiện thêm một vệt đỏ. Cộng thêm ánh mắt hoang mang của cô bé, lúc này trông có vẻ rất buồn cười, Hạ Kỳ không nhịn được mà khóe môi khẽ cong môi lên.
"Ôn ã, ăn cười gì thế*?"
(*) Ông xã, anh cười gì thế?
"Hông có gì*."
(*) Không có gì.
Hạ Kỳ nói xong thì sững người. Sau đó khóe miệng cậu khẽ giật, dường như cậu không ngờ mình lại bị lây cách nói chuyện của Tiểu Miêu Miêu.
"Ôn ã, hông có gì là cái gì*?"
(*) Ông xã, không có gì là cái gì?
Tiểu Miêu Miêu che miệng cười trộm.
"Nhóc con hư đốn."
Hạ Kỳ đưa tay lên véo bên má còn lại của Tiểu Miêu Miêu, khuôn mặt trắng trẻo bỗng xuất hiện hai vệt đỏ nằm đối xứng với nhau. Hai má cô bé hồng hồng như được đánh phấn.