Translator: Nguyetmai
Hạ Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa. Ánh nắng vừa phải, Tiểu Sách Sách đứng ngược sáng, nên Hạ Kỳ không nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy thân người mập mạp của cậu ta chắn kín hết cửa.
Hạ Kỳ bĩu môi, nhìn về phía Hạ Mộng: "Mẹ Hạ, đây chính là người chồng mà mẹ tìm cho Tiểu Miêu Miêu sao?"
Lúc Hạ Mộng trông thấy dáng người của Tiểu Sách Sách cũng khựng lại.
"Hạ Kỳ, con nghe mẹ nói đã!" Hạ Mộng sợ Hạ Kỳ hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: "Năm đó mẹ Hạ nói chơi thôi, không thể coi là thật. Hơn nữa, trong lòng mẹ, con tuyệt đối là chồng tương lai số một của Tiểu Miêu Miêu."
Hạ Kỳ nhíu mày: "Ý của mẹ Hạ là… còn có người thứ hai?"
Hạ Mộng: "…"
Sao bây giờ con nít không chỉ trưởng thành sớm, mà trí thông minh còn ngược đời vậy? Sơ ý là bị tóm lấy sơ hở trong lời nói ngay…
Hạ Kỳ hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về Tiểu Sách Sách ở ngoài cửa.
Sau khi quan sát Tiểu Sách Sách từ trên xuống dưới một phen, Hạ Kỳ mới chịu đưa ra đánh giá.
"Mẹ Hạ, mắt thẩm mỹ của mẹ thật kém."
"…"
Hạ Mộng thật sự rất muốn tranh luận cho mình. Trước đây, mặc dù Tiểu Sách Sách cũng mập, nhưng nhìn tổng thể cũng được. Hơn nữa cộng thêm làn da trắng, thoạt nhìn vẫn rất đáng yêu.
Không ngờ, vài năm sau lại trở nên như vậy… Không phát triển chiều cao, chỉ phát triển chiều ngang, tròn trịa như quả bóng cao su lớn. Trên mặt hơi nhiều thịt, má cũng phệ xuống, đôi mắt vốn không to nay lại còn bị thịt mỡ chèn ép, càng trở nên nhỏ hơn. Lại thêm nghỉ hè đi du lịch, nên cả người đều bị rám đen.
Quả thật chẳng khác nào một chú cún xù mà. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chó xù nhà người ta gầy hơn cậu nhóc nhiều.
…
Tiểu Sách Sách đứng ở cửa ra vào nhìn quanh một vòng, nhìn đúng Hạ Mộng trong đám người, dang hai tay chạy bay về phía Hạ Mộng như con bướm. Động tác vốn dĩ có thể rất đẹp, chẳng hiểu sao lúc được Tiểu Sách Sách diễn lại như trời rung đất chuyển. Hạ Mộng đứng ở chỗ đó cũng có thể cảm nhận được sàn nhà dưới chân đang rung lên nhè nhẹ.
Miêu Hạo Hiên đứng bên cạnh Hạ Mộng, liền nhanh chóng đứng dậy ngăn trước mặt Hạ Mộng trước khi Tiểu Sách Sách nhào tới. Kết quả, Tiểu Sách Sách ngã nhào vào lòng Miêu Hạo Hiên cái "oạch".
Lực va mạnh khiến Miêu Hạo Hiên không chịu nổi, lùi về sau mấy bước.
"Khụ khụ…"
Lồng ngực của Miêu Hạo Hiên bị Tiểu Sách Sách chèn ép, ho khan vài tiếng, suýt chút là hộc máu. Miêu Hạo Hiên xoa xoa lồng ngực bị đụng đau. Thằng nhóc thối này ăn cái gì lớn lên thế nhỉ, sao có thể nặng như vậy? Miêu Hạo Hiên cắn răng dốc hết sức đẩy Tiểu Sách Sách ra.
Nhưng khi Tiểu Sách Sách nhìn rõ người mà cậu ta ôm là Miêu Hạo Hiên thì vẻ mặt rất khó coi.
"Chú ôm cháu làm gì?" Tiểu Sách Sách hung dữ trừng mắt nhìn Miêu Hạo Hiên, sau đó thẹn thùng nhìn Hạ Mộng: "Người cháu muốn ôm là dì Mộng."
Hạ Mộng: "…" Lúc còn trẻ rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì chứ!
"Khụ khụ…" Hạ Mộng ho khan hai tiếng: "Tiểu Sách Sách, hóa ra cháu còn nhớ dì à!"
"Đương nhiên rồi, không phải dì Mộng nói muốn bé cưng trong bụng cưới cháu sao?" Tiểu Sách Sách nhìn dáo dác khắp phòng, hỏi: "Cô vợ nhỏ của cháu đâu?"
"…"
Hạ Mộng vô thức nhìn ra sau lưng, nhưng sau lưng đã không còn bóng dáng của Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu. Hóa ra, trước khi Tiểu Sách Sách nhào qua bên này, Hạ Kỳ đã bế Tiểu Miêu Miêu nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ va chạm. Bây giờ cậu đang bình chân như vại ngồi trên ghế sofa bóc cam cho Tiểu Miêu Miêu ăn.
Tiểu Miêu Miêu là cô bé háo sắc, nếu vóc dáng của Tiểu Sách Sách đáng yêu một chút, đẹp trai một chút, dễ thương một chút thì có thể Hạ Kỳ còn cảm thấy có chút nguy hiểm. Nhưng bây giờ, không hiểu sao Hạ Kỳ lại rất yên tâm.