Thừa Tướng vừa vào điện Càn Thanh, lập tức mật đàm cùng Hoàn Nhan Bất Phá gần nửa canh giờ. Trong lúc mật đàm, quân thần đều đem tình huống mình biết nói ra để cùng bàn luận, đưa ra biện pháp xử lý, Hoàn Nhan Bất Phá thấy Tiểu Nha Đầu toàn đem những điều nàng biết kể hết cho Thừa Tướng trước, trong ngực chua xót vô cùng, trong lúc nói chuyện luôn tỏa ra khí lạnh, làm Thừa Tướng cảm thấy vô cùng áp lực. Cũng may là ông cho rằng Hoàn Nhan Bất Phá vì bọn nghịch tặc mà trong lòng tức giận, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Lúc Âu Dương Tuệ Như tỉnh lại, nghe Tần mama nói là cha già Âu Dương nhà mình đến, đang mật đàm cùng Hoàn Nhan Bất Phá ngoài đại điện, nàng lập tức rùng mình, cảm thấy vô cùng khẩn trương. Nàng rất sợ Hoàn Nhan Bất Phá sẽ đem chuyện của hai người nói cho cha. Con gái ông phát sinh loại tình cảm cấm kỵ với cha chồng, cha nàng nhất định sẽ bị đả kích, cho dù có ra cung cũng không thể yên tĩnh được, nói không chừng còn ngày ngày bị dạy dỗ nữa.
Nghĩ đến việc ra khỏi cung mà lại không được yên thân, mỗi ngày phải sống lay lắc giữa Hoàn Nhan Bất Phá và Thừa Tướng, Âu Dương Tuệ Như uể oải ngả người lên nhuyễn tháp, cảm thấy chán nản vô cùng.
Đúng lúc này, An Thuận đi vào, cúi người chào Âu Dương Tuệ Như, nhẹ giọng nói: “Nương nương đã dậy rồi ạ? Hoàng Thượng bảo nô tài nói lại với ngài, chuyện đại hôn của ngài và Hoàng Thượng sẽ đợi khi giải quyết xong nghịch tặc ngài ấy mới nói với Thừa Tướng, còn cụ thể là lúc nào, ngài thấy đều nghe theo nương nương, đến lúc đó nương nương muốn làm thế nào, nhất định nói với ngài ấy trước là được.”
“Ừ, Bổn cung biết rồi.” Âu Dương Tuệ Như cố gắng đè nén vui sướng, bình thảnh bảo An Thuận lui ra, đến khi An Thuận đã rời đi, thì lập tức điên cuồng lăn lộn trên tháp.
Không thể trách nàng tâm tính như đà điểu được, quả thật là nàng không muốn làm Hoàng Hậu, tuy rằng hai chữ Hoàng Hậu nghe rất cao sang, nhưng cũng chỉ là một trong những nữ nhân trong Hậu cung mà thôi, cảnh ngộ cũng đáng thương không thua gì những phi tần khác. Muốn từ chối, lại không biết phải mở miệng làm sao, nên nàng chỉ có thể kéo dài thời gian, đi được bước nào hay bước ấy. Lúc ở trong cung không ngừng đấu trí đấu dũng với Giang Ánh Nguyệt, đánh xong, nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, nhu cầu quan trọng nhất bây giờ chính là có được chỗ nghỉ ngơi mà thôi.
Tần mama thấy nàng sung sướng nổi điên, cho rằng vì nàng được gả cho Hoàng Thượng nên vui sướng, không khỏi bước lên vài bước, lo lắng nói: “Tiểu thư, người định nói sao với Thừa Tướng đây? Chuyện này sợ rằng Thừa Tướng sẽ khó lòng tiếp nhận, đến lúc đó sợ rằng người sẽ không tránh được gia pháp đó!”
“Gia pháp? Gia pháp gì?” Âu Dướng Tuệ Như xoay người ngồi dậy, thắc mắc hỏi.
“Chắc là quỳ từ đường ba ngày hoặc bị đánh một trận gì đó.” Tiểu Vũ nhăn mặt, miệng vừa nói, trên mặt đã lộ vẻ đau khổ vô cùng.
Âu Dương Tuệ Như rụt cổ một cái, trong lòng bàng hoàng, nhưng chỉ chớp mắt đã lập tức gạt bỏ loại tâm tình này ngay. Tám mươi phần trăm những việc khiến con người lo lắng đều là việc chưa phát sinh, tội gì nàng phải hao tổn tinh thần vì một chuyện chưa xảy ra chứ? Việc nàng cần làm bây giờ là ngồi chờ cha già Âu Dương nhà mình đón về nhà hưởng phước. Tuy rằng Giang Ánh Nguyệt chưa bị nàng giết chết, nhưng cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, có hai đại boss là Hoàn Nhan Bất Phá và cha già Âu Dương tiếp nhận, nàng còn phải lo lắng điều gì?
Nghĩ vậy, tâm tình nàng lập tức phấn chấn lên, tất cả tạp niệm thoáng chốc bị nàng bỏ rơi hết thảy, tâm tình chỉ hướng đến cuộc sống tươi đẹp sau khi ra cung.
Trong chính điện của điện Càn Thanh, buổi mật đàm sắp kết thúc, Hoàn Nhan Bất Phá đem chuyện xảy ra tối qua và sáng nay kể lại một lần cho Âu Dương Tĩnh Vũ nghe, cũng lấy ra thánh chỉ hòa ly, thấp thỏm chờ đợi phản ứng của ông, chỉ mong sao ông đừng giận chó đánh mèo với mình, không sinh hoán giận với mình thì tốt.
Nếu nói trước kia Hoàn Nhan Bất Phá kính trọng Thừa Tướng Âu Dương, thì bây giờ chính là kính trọng vạn phần, ai bảo sau này ông sẽ là nhạc phụ của hắn, không kính không được đâu!
Âu Dương Tĩnh Vũ hai tay tiếp nhận Thánh Chỉ, kinh ngạc và vui sướng thể hiện rõ cả ra ngoài, làm gì có chỗ nào oán giận như tưởng tượng của Hoàn Nhan Bất Phá? Tâm tư của ông và con gái giống nhau, chỉ cần có thể hòa ly, quản làm gì mất hay còn danh dự, thoải mái mà sống mới là quan trọng nhất, nữ nhi của Âu Dương Tĩnh Vũ ông, sau này còn lo sẽ không gả được hay sao? Về sau ông phải thay nữ nhi tuyển chọn một đức lang quân thành thật mới được.
Hoàn Nhan Bất Phá không biết ý nghĩ của Thừa Tướng, nếu biết, quân thần nhất định sẽ trở mặt ngay, cho dù có nhốt Âu Dương Tuệ Như lại trong cung cũng không cho nàng quay về nhà nữa.
Hai người tâm tư khác nhau ra khỏi chính điện, đụng mặt với Âu Dương Tuệ Như đang vội vã đi vào.
“Cha!” Nhìn thấy Âu Dương Tĩnh Vũ, Âu Dương Tuệ Như hào hứng gọi to, chạy đến ôm tay ông làm nũng, thân thiết vô cùng.
Rốt cục đã có thể mang nữ nhi ra khỏi chốn thâm cung ăn thịt người này, Thừa Tướng cũng vô cùng kích động, ôm lại Âu Dương Tuệ Như, liên tục gọi “Bảo nhi”, rồi sờ chỗ này, nắn chỗ kia, cứ như sợ nàng bị mất đi miếng thịt nào vậy. Không thể trách ông, vì lần trước chuyện nữ nhi cắt thịt làm thuốc đã dọa ông sợ hãi một lần rồi, lần đó cũng đã khiến ông càng thêm kiên định với ý tưởng “Hoàng cung không phải là nơi người ở được”.
Hai cha con gặp lại sau nhiều ngày xa cách, âu yếm thân thiết hồi lâu, trực tiếp xem Hoàn Nhan Bất Phá bên cạnh như người vô hình. Nhìn nha đầu của mình bị Thừa Tướng vừa ôm vừa gọi nào là “tâm can, bảo bối, rồi cốt nhục”, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá quả thật còn đen hơn đít nồi, cả người nồng nặc hơi thở ghen tỵ. Sao hắn không biết từ lúc nào Tiểu Nha Đầu lại thân thiết với Thừa Tướng đến thế, còn thân thiết hơn so với hắn nữa. Còn nữa, Thừa Tướng gọi nàng như vậy là sao? Tâm can? Bảo bối? Hắn còn chưa bao giờ gọi Nha Đầu của hắn như vậy nữa mà!
“Được rồi, hai cha con muốn ôn chuyện cũng không cần sốt ruột như vậy, về nhà rồi tâm sự tiếp.” Hoàn Nhan Bất Phá ho nhẹ một tiếng, báo hiệu sự tồn tại của mình, rồi bước lên hai bước, lặng lẽ đứng giữa hai cha con họ.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng nói rất đúng. Bảo nhi, con mau về Dục Khánh cung dọn đồ đi, cha dẫn con về nhà. Hoàng Thượng, vi thần không quấy rầy ngài nữa, vi thần xin phép cáo từ.” Bị Hoàn Nhan Bất Phá nhắc tỉnh, Thừa Tướng lập tức nhớ đến việc về nhà.
Hoàn Nhan Bất Phá vốn định giữ Nha Đầu lại ăn bữa cơm trưa, nghe vậy nên lập tức nghẹn lại, lưu luyến không rời nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như.
Nhưng không ngờ, Âu Dương Tuệ Như lại nhìn hắn rồi quỳ xuống hành lễ, vô cùng dứt khoát nói: “Phụ Hoàng, đây là lần cuối Tuệ Như gọi người là Phụ Hoàng. Tuệ Như đã không còn là con dâu của Hoàng gia nữa, không thể ở lại trong cung, vậy nên phải lập tức thu dọn đồ đạc theo cha về nhà. Sau này Phụ Hoàng phải thật bảo trọng.”
Bộ dạng Nha Đầu muốn nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung khiến Hoàn Nhan Bất Phá vô cùng hậm hực, muốn lập tức kéo nàng vào lòng rồi hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác vừa yêu vừa hận của nàng ngay, nhưng đang ở trước mặt Thừa Tướng nên không thể lỗ mãn được, chỉ có thể từ lỗ mũi phát ra một tiếng “Ừ, về đi” mà thôi.
Nghe được lời đáp ứng, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như lộ ra vẻ gấp gáp, để lại cha mình và Hoàn Nhan Bất Phá nói chuyện với nhau, bản thân thì xoay người đi thẳng về phía Dục Khánh cung, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên nàng quay phắc lại, vẻ mặt ngượng ngùng, ngập ngừng hỏi: “Hoàng Thượng, của hồi môn của ta có thể mang hết về không?”
Hoàn Nhan Bất Phá còn đang hậm hực lập tức đã bị bộ dạng tham tiền của nàng chọc cười, hào phóng phất tay nói: “Nào chỉ của hồi môn thôi, tất cả những thứ trước kia ta và Thái Hậu cho nàng, nàng đều có thể mang theo.”
Âu Dương Tuệ Như vốn đã mơ ước khố phòng của nguyên chủ này từ lâu, suy nghĩ nếu hòa ly thì vẫn có thể ngồi trên núi vàng, cả đời không lo ăn mặc, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Nghe được câu nói của Phụ Hoàng, thì đã biết giấc mơ đã thành sự thật, không kiềm chế được vui sướng trong lòng, lập tức nhảy cẫng lên. Đến khi phản ứng được sự thất thố của mình, lập tức thu lại vẻ mặt vui mừng, le lưỡi, vội vàng chạy đi.
Nhìn dáng vẻ dễ thương vừa rồi của nàng, Hoàn Nhan Bất Phá lại cười thêm lần nữa, tâm tình trong thoáng chốc đã tốt lên.
Vốn dĩ Âu Dương Tĩnh Vũ có chút xấu hổ, nữ nhi hòa ly với Thái Tử đã không dễ dàng gì, nên với của hồi môn ông cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc lấy lại. Đương nhiên, không phải vì sợ Hoàng Thượng không cho lấy, Hoàng Thượng cũng chẳng phải người thích cắt xén của cải của ông, chỉ là ông không thể nào chường mặt già mà mở miệng được, không ngờ nữ nhi còn dũng mãnh hơn ông, vẫn như năm nào lúc chưa xuất giá, bộ dạng vô ưu vô lo, không tim không phổi, dễ thương vô cùng. Nghĩ đến việc sau này sẽ được nữ nhi ngày ngày bầu bạn, chút xấu hổ vừa rồi lập tức mất tăm, nên chỉ cất tiếng cười to cùng Hoàng Thượng.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng, vi thần có chuyện thỉnh cầu, rất mong Hoàng Thượng đồng ý.” Nhớ đến đôi cẩu nam nữ trong Dục Khánh cung, Thừa Tướng thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì? Thừa Tướng cứ nói đừng ngại.” Hoàng Nhan Bất Phá nâng cằm, ôn hòa đáp.
“Tiểu nữ ngu dốt, dám gây hại đến Giang thị, làm Thái Tử đau lòng vì mất con, mặc dù tiểu nữ đã tự thỉnh tội và bị phạt hòa ly, thế nhưng trong lòng vi thần vẫn còn áy náy. Vi thần cả gan, muốn thỉnh chỉ thay cho Giang thị, muốn cầu xin cho nàng vị trí Thái Tử Phi.” Lời nói của Thừa Tướng thành khẩn, từng câu chữ đều biểu thị sự áy náy với Thái Tử và Giang Ánh Nguyệt, không thể nào nhìn ra việc ông cực kỳ thù hận hai người này, rõ ràng là một lão hồ ly tu luyện thành tinh.
Hoàn Nhan Bất Phá trầm ngâm, một lúc sau mới vỗ vai Thừa Tướng cười lớn. Thừa Tướng đón nhận ánh nhìn của hắn, cũng mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên.
Chiêu này của Thừa Tướng quả thật là vừa nhanh vừa độc. Thử nghĩ xem, một nữ nhân xuất thân là tỳ nữ làm sao có tư cách làm Thái Tử Phi? Thái Tử Phi, tương lai chính là chi mẫu của một quốc gia, nếu không có thân thế hiển hách đàn áp, ai cũng đừng mơ ngồi vào vị trí đó được. Chính Phi bên người Thái Tử lại là người có xuất thân ti tiện như thế, văn võ trong triều kẻ nào không rõ như gương? Sẽ hiểu rõ ngay lập tức, Hoàng Thương cất nhắc Giang thị chính là chèn ép Thái Tử, vị trí Thái Tử của Thái Tử rốt cục ngồi xong.
Một đạo Thánh chỉ cưỡng chế hòa ly giữa con gái Thừa Tướng và Thái Tử, một đạo Thánh Chỉ tấn phong một tiện thiếp làm Thái Tử Phi, hai đạo Thánh chỉ này chính xác là tín hiệu sáng choang cho thấy Thái Tử sắp sửa bị phế, tin tức này mà truyền ra ngoài, triều đình sẽ lập tức nổi lên sóng to gió lớn. Dĩ nhiên, cũng nhờ vào đạo Thánh chỉ thứ hai vô cùng quỷ dị, nên chuyện Âu Dương Tuệ Như hòa ly sẽ không bị người khác bàn tán bao nhiêu.
Nghĩ như vậy, dời đi sự chú ý của mọi người, sau khi về nhà Nha Đầu mới yên tĩnh được, Hoàn Nhan Bất Phá chỉ suy nghĩ một chút đã nhanh chóng đáp ứng, dẫn Thừa Tướng quay vào trong đại điện lần nữa, giơ tay viết ra một phần Thánh Chỉ.
Thánh Chỉ tấn phong Thái Tử Phi không hề có một từ khen ngợi nào, có thể nói là đạo Thánh Chỉ đơn giản ngắn gọn nhất từ trước đến nay của Đại Kim, chỉ viết đúng một câu “Ban cho Giang thị chức vị Thái Tử Phi” là xong, viết có lệ và nồng đậm ý châm biếm.
Quân thần thay nhau kiểm tra đạo Thánh Chỉ khó coi đến cực điểm này một lần, vẻ mặt đều vô cùng hài lòng. Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, cầm ngọc tỷ ấn xuống.
“Hoàng Thượng, Thánh chỉ này, vi thần nguyện ý tự mình mang đến Dục Khánh Cung tuyên đọc. Hôm nay Giang thị thành ra thế này, cũng là do tiểu nữ không tốt, nếu có thể bù đắp được cho nàng ấy một…hai…, vi thần thật vinh hạnh vô cùng.” Âu Dương Tĩnh Vũ khom người, thành khẩn khẩn cầu.
Hoàn Nhan Bất Phá nheo mắt nhìn ông, vô cùng rõ ràng Thừa Tướng đây là muốn bao che khuyết điểm, muốn tự tay trút giận cho nữ nhi mình. Bảo bối của mình, đương nhiên phải tự mình che chở, sao lại động cái là dựa vào nhạc phụ được chứ, Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Trẫm đi với ông, sẵn đó tiễn Nha Đầu rời cung luôn. Tuy rằng Nha Đầu đã hòa ly với Thái Tử, nhưng trong lòng Trẫm, nàng vĩnh viễn là người của Hoàng thất Đại Kim, hi vọng sau này Thừa Tướng sẽ không e dè, cũng không cần xa lạ, cho phép Nha Đầu hồi cung thăm Trẫm và Thái Hậu. Chúng ta đều thật lòng yêu thích nàng.”
Hoàn Nhan Bất Phá tha thiết chân thành cầu xin nhạc phụ tương lai, rất sợ Tiểu Nha Đầu sẽ bị nhạc phụ nhốt ở trong nhà. Bây giờ chỉ cần vài canh giờ không nhìn thấy nàng, hắn sẽ cảm thấy lo lắng khó chịu, câu “Một ngày không gặp như cách trở ba thu” đã không thể miêu tả đủ sự quyến luyến của hắn với nàng rồi.
Thừa Tướng nhìn thấy vẻ mặt chân thành tha thiết của Hoàng Thượng, lộ vẻ yêu thích thật sự với Bảo nhi nhà mình, trong lòng lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vã đáp ứng. Đã hòa ly mà vẫn được Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương che chở, việc này sẽ vô cùng có lợi với tương lai của Bảo nhi nhà mình. Thừa Tướng thầm nghĩ.
Vì vậy, tâm tư trống đánh xuôi kèn thổi ngược của hai ông cha vợ con rể tương lai đã khiến bầu không khí vô cùng hòa hợp, cùng nhau đi về phía Dục Khánh cung.